Danh mục

Người bới rác

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 208.08 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có một đêm, ông cai thầu đi kiểm tra, từ rất xa, ông ta đã nghe thấy những tiếng rên kỳ quái, tiếng rên ấy khiến cái đêm rét mướt này cũng phải rùng mình, phát run lên. *** Nơi góc phía tây của thành phố này có một khu chế xuất lớn, số nông dân tới đây tham gia xây dựng, có đến hàng trăm, ông Bát Quý là một người trong số đó, ông tham gia xây dựng trên một khu công trường. Tối tối Bát Quý mệt mỏi đến chừng như không nuốt nổi miếng cơm. Đêm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người bới rácNgười bới rácCó một đêm, ông cai thầu đi kiểm tra, từ rất xa, ông ta đã nghe thấy nhữngtiếng rên kỳ quái, tiếng rên ấy khiến cái đêm rét mướt này cũng phải rùngmình, phát run lên. ***Nơi góc phía tây của thành phố này có một khu chế xuất lớn, số nông dân tới đâytham gia xây dựng, có đến hàng trăm, ông Bát Quý là một người trong số đó, ôngtham gia xây dựng trên một khu công trường.Tối tối Bát Quý mệt mỏi đến chừng như không nuốt nổi miếng cơm. Đêm khuya,vắng người tịch mịch, khi những người bạn thợ ngủ ngáy như sấm, Bát Quý ngồidậy, quặt tay về phía sau, đấm lưng mình. Ông không muốn rên rỉ, nhưng nhịnkhông được, nỗi thống khổ chỉ có thể biến thành tiếng rên, mới có được niềm an ủithư giãn.Có một đêm, ông cai thầu đi kiểm tra, từ rất xa, ông ta đã nghe thấy những tiếng rênkỳ quái, tiếng rên ấy khiến cái đêm rét mướt này cũng phải rùng mình, phát run lên.Ông cai đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy một người đang ngồi giữa chiếc giường đơn,đấm đấm lưng mình, mỗi lúc một mạnh hơn, những tiếng rên chính là từ kẽ răngngười này bật ra. Ông cai rọi đèn pin vào đó, Bát Quý vội vã nằm sập xuống, và đauđớn nuốt nỗi thống khổ vào bụng như nuốt hột óc chó (hột hạch đào), khô khốc, rắnđanh...Nhưng ông cai đã nhận ra ông, nên gọi:- Bát Quý! Bát Quý! Ra đây!Bát Quý đi ra bên ngoài, ông cai nhìn nhìn, ngắm nghía ông, nói:- Xem ra công việc ở đây ông không kham nổi đâu.Bát Quý cuống lên, nói:- Hai hôm nay, tôi có hơi bị cảm...Ông cai nhìn những vết nhăn, dúm dó, chằng chịt, trên mặt Bát Quý, hỏi:- Thực ra, ông bao nhiêu tuổi rồi?Bát Quý đáp:- Thì tôi đã chẳng nói với ông rồi là gì? Kém hai tuổi đầy năm mươi!Ông cai bảo Bát Quý đi ngủ tiếp, rồi mình cũng rời khỏi công trường...Ngày hôm sau, ông cai lặng lẽ tìm ông đảng ủy xã, người đã chứng thực tuổi tácvào giấy tờ của Bát Quý, con số làm ông cai giật mình: Bát Quý đã sáu chục tuổichẵn! Ông cai đi đến bên Bát Quý, ở chỗ cạnh chiếc máy trộn bê tông, mô tơ đangkéo chạy quay tít, trả cho Bát Quý số tiền công gấp đôi, để ông nghỉ việc. Ông cainói:- Ông lão ạ, nên về quê mà nghỉ ngơi dưỡng sức, tội gì phải khổ cái thân già thế!Bát Quý cầm tiền, đau khổ, bùi ngùi, rời khỏi công trường. Ông đi như kẻ mất hồnlạc phách trên đường phố, nghĩ bụng, mình sẽ chẳng còn kiếm ra được công việc gìnữa, bởi công việc ở cái công trường này, ông kiếm ra được đâu có phải dễ dànggì? Ai ngờ, mới làm chưa được hai tháng, đã bị mất việc. Tất cả chỉ tại cái tấm lưngkhốn khổ của ông gây ra! Nghĩ tới đây ông thấy bực mình quá đỗi, ông nắm chặt hainắm tay đấm huỳnh huỵch vào lưng mình...- Ối! Ái!Một người đàn bà, chừng ngót năm mươi tuổi đang đứng bới rác trong thùng rác,bên cạnh đấy, nghe tiếng Bát Quý kêu đau thì ngạc nhiên chăm chăm nhìn ông,nhưng chẳng thấy ông có phản ứng gì, nên lại tiếp tục cúi đầu xuống thùng rác, bớibới móc móc. Bát Quý cũng nhìn thấy người đàn bà ấy, rồi ngay lập tức mắt ôngchợt lóe sáng:- Ờ! Tại sao mình không đi bới rác nhỉ?Ngay hôm ấy, Bát Quý đeo chiếc sọt lên lưng, tay xách chiếc túi xác rắn, đang đixuyên ngang qua một con phố, ông thấy có một thanh niên độ mười tám, mười chíntuổi, đẩy một chiếc xe đạp mới tinh đến trước mặt ông, hỏi:- Ông ơi, ông có mua chiếc xe đạp này cháu bán cho?Bát Quý cười:- Tôi không biết đi xe!Cậu thanh niên nói- Không biết đi cũng không sao! Ông để tất cả các thứ lên xe mà đẩy, có phải nhẹmình hơn không?Bát Quý vẫn từ chối, không mua. Cậu thanh niên bật lên khóc, nói rằng mình đói,không có tiền ăn cơm, nên mới phải đem chiếc xe đạp thân yêu quý hóa của mìnhbán đi, mà chỉ bán lấy một trăm tệ... Nói xong, cậu thanh niên giơ cao cánh tay phảicủa mình lên, ông lão nhìn thấy năm ngón tay của bàn tay ấy đều bị khoèo, co gậplại, đó là dấu tích của một lần bỏng nặng.Bát Quý thấy thương cậu thanh niên, đành rút ra cả trăm bạc mua chiếc xe đạp ấy.Ngay cả việc đẩy xe, ông cũng không biết đẩy, chiếc xe cứ xiêu xiêu, vẹo vẹo,nghiêng nghiêng, ngả ngả, nhưng rõ ràng là, trên tay, trên lưng, thấy nhẹ nhõm hơnnhiều.Theo thói quen, ông vô tình, vặn lưng mình một cái, ông cảm thấy cái trò chơi nàycủa người dân thành phố cũng là rất hay...Ông liêu xiêu đẩy chiếc xe đi qua mấy đường phố. Khi ông đi ngang qua một khunhà ở tập thể, ông thấy, người bảo vệ khu tập thể bỗng nhảy chồm lên, chộp lấy, vàbắt giữ lấy, chiếc xe đạp của ông. Bát Quý chẳng hiểu sự thể ra làm sao, nhưngngười bảo vệ khu tập thể đã nói:- Đây chính là chiếc xe đạp của tôi! Ông đã đánh cắp xe của tôi, ông là tên trộm cắp.Mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt Bát Quý đều như hằn thêm lên những nỗi ô nhục. Ôngthanh minh:- Đây là chiếc xe đạp của tôi mới mua!Nhưng người bảo vệ không cần nghe thanh minh thanh tra gì hết, vứt tung tóenhững túi rác xuống mặt đất, đẩy chiếc xe vào bên trong cổng khu tập thể, Bát Quýkhông chịu, bắt đầu giằng co chiếc xe với người bảo vệ... Có thêm hai người bảo vệnữa chạy ra, lôi luôn Bát ...

Tài liệu được xem nhiều: