Người chiến thắng
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 76.80 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi ngồi xuống nhìn bọn trẻ bắt đầu trận đấu. Chúng chỉ khoảng 5-6 tuổi nhưng rất hào hứng và chuẩn bị kỹ lưỡng không kém gì người lớn. Hai đội bóng với đồng phục thi đấu và huấn luyện viên hẳn hoi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người chiến thắng Người chiến thắngTôi ngồi xuống nhìn bọn trẻ bắt đầu trận đấu. Chúng chỉkhoảng 5-6 tuổi nhưng rất hào hứng và chuẩn bị kỹ lưỡngkhông kém gì người lớn. Hai đội bóng với đồng phục thi đấuvà huấn luyện viên hẳn hoi. Tôi không quen đứa nào trongbọn trẻ nên ủng hộ cả hai bên như nhau. Không biết bố mẹlũ trẻ và huấn luyện viên có nghĩ như tôi không nhỉ?Hai đội có vẻ hoàn toàn ngang bằng nhau. Tôi không biếttên hai đội nên chỉ gọi chúng là đội Một và đội Hai. Lũ trẻchơi rất lóng ngóng, đứa này ngã đè lên chân đứa kia, cóđứa dẫm vào bóng ngã lăn quay nữa. Nhưng không sao, trậnđấu bóng đang thực sự vui nhộn.Đến hiệp hai, huấn luyện viên đội Hai thay đổi đội hình màsau đó một lát tôi nhận ra rằng những cầu thủ vào sân lànhững cầu thủ có khả năng nhất đội. Đội Hai trở nên mạnhhơn nhiều và thủ môn đội Một – một cầu thủ rất khá bị rútxuống bắt gôn phải rất vất vả chống đỡ những đợt tấn côngcủa đối phương. Dù có khả năng, cậu bé cũng khó mà giữvững được khung thành, bởi tất cả đội đối phương đều đãdồn lên tấn công.Đội Hai nhanh chóng ghi bàn và điều đó làm cho cậu bé rấttức. Cậu nhanh chóng mất bình tĩnh, gào thét chỉ đạo vàmắng mỏ hậu vệ đội nhà. Nhưng không ăn thua gì, đội Haiquá áp đảo và nhanh chóng ghi thêm bàn thứ hai, bàn thứba trước những cú bay người bắt bóng đầy nỗ lực của cậubé.Tôi nhìn quanh và qua thái độ của hai ông bà ngồi gần, tôinhận ra rằng đó là cha mẹ của cậu bé bắt gôn. Đó là haingười trông lịch thiệp và đứng đắn. Cả hai đang hò hét độngviên con trai mình. Nhưng sau bàn thua thứ ba, cậu bé nhậnra sự thật: một mình cậu không thể ngăn được đối phươngghi bàn. Cậu bé khoảng 5 tuổi trở nên lầm lì. Cha cậu cũngkhông như lúc đầu. Ông trở nên bồn chồn cho dù vẫn kêu tođộng viên cậu bé rằng cố gắng và mọi việc sẽ ổn thỏa. Vàrồi cái gì đến cũng vẫn đến: bàn thắng thứ tư. Không phải làđiều bất ngờ.Cậu bé – thủ môn – nhặt bóng trong lưới cho trọng tài vàđột nhiên những giọt nước mắt trào ra. Cậu ngồi bệt xuốngsân và khóc. Cha cậu bé đứng bật dậy. Tôi thấy người mẹnắm tay ông nói: Jim, đừng làm thế. Anh sẽ làm cho nó rốithêm đấy.Nhưng ông vẫn chạy vào sân bóng dù không được phép.Ông bế cậu lên, ôm cậu vào lòng, hôn và gần như khóc cùngcậu. rồi ông nói to như nói với tất cả mọi người:- Scotty, bố rất tự hào về con. Con đã chơi rất xuất sắc vàbố muốn mọi người ở đây biết con là con trai của bố.- Bố ơi – cậu bé sụt sịt – Con không ngăn đối phương được.Con đã cố lắm rồi nhưng họ vẫn ghi được bàn thắng.- Scotty, bị thủng lưới bao nhiêu lần không quan trọng –Người cha xoa đầu con trai mình – Con là con của bố và bốluôn tự hào về điều đó. Bố muốn con quay lại vị trí và tiếptục trận đấu. Đi đi con!Điều đó làm thay đổi hẳn tâm trạng của cậu bé và cả mỗichúng ta nữa. Khi chúng ta thất bại, điều quan trọng nhất làchúng ta biết rằng những thất bại đó chẳng làm giảm đi tìnhthương yêu của những người thân đối với chúng ta. Cậu béquay lại trận đấu và sau đó đội Hai ghi thêm vài bàn nữa.Nhưng mọi việc đều ổn, vẻ mặt cậu bé khác hẳn và cậu rấttự tin.Bạn biết không, dù bạn có gặp khó khăn, dù bạn có cố gắngmà vẫn thất bại nhưng những người xung quanh vẫn yêuthương bạn thì lúc đó chính bạn là người chiến thắng. Bởimột lẽ rất đơn giản, bạn phải sống tốt đến thế nào, bạn phảilà người tuyệt vời đến thế nào thì mới khiến người ta khôngrời xa bạn dù bạn thất bại, phải không? Chiến thắng đó mớithật là quan trọng và ý nghĩa biết bao.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người chiến thắng Người chiến thắngTôi ngồi xuống nhìn bọn trẻ bắt đầu trận đấu. Chúng chỉkhoảng 5-6 tuổi nhưng rất hào hứng và chuẩn bị kỹ lưỡngkhông kém gì người lớn. Hai đội bóng với đồng phục thi đấuvà huấn luyện viên hẳn hoi. Tôi không quen đứa nào trongbọn trẻ nên ủng hộ cả hai bên như nhau. Không biết bố mẹlũ trẻ và huấn luyện viên có nghĩ như tôi không nhỉ?Hai đội có vẻ hoàn toàn ngang bằng nhau. Tôi không biếttên hai đội nên chỉ gọi chúng là đội Một và đội Hai. Lũ trẻchơi rất lóng ngóng, đứa này ngã đè lên chân đứa kia, cóđứa dẫm vào bóng ngã lăn quay nữa. Nhưng không sao, trậnđấu bóng đang thực sự vui nhộn.Đến hiệp hai, huấn luyện viên đội Hai thay đổi đội hình màsau đó một lát tôi nhận ra rằng những cầu thủ vào sân lànhững cầu thủ có khả năng nhất đội. Đội Hai trở nên mạnhhơn nhiều và thủ môn đội Một – một cầu thủ rất khá bị rútxuống bắt gôn phải rất vất vả chống đỡ những đợt tấn côngcủa đối phương. Dù có khả năng, cậu bé cũng khó mà giữvững được khung thành, bởi tất cả đội đối phương đều đãdồn lên tấn công.Đội Hai nhanh chóng ghi bàn và điều đó làm cho cậu bé rấttức. Cậu nhanh chóng mất bình tĩnh, gào thét chỉ đạo vàmắng mỏ hậu vệ đội nhà. Nhưng không ăn thua gì, đội Haiquá áp đảo và nhanh chóng ghi thêm bàn thứ hai, bàn thứba trước những cú bay người bắt bóng đầy nỗ lực của cậubé.Tôi nhìn quanh và qua thái độ của hai ông bà ngồi gần, tôinhận ra rằng đó là cha mẹ của cậu bé bắt gôn. Đó là haingười trông lịch thiệp và đứng đắn. Cả hai đang hò hét độngviên con trai mình. Nhưng sau bàn thua thứ ba, cậu bé nhậnra sự thật: một mình cậu không thể ngăn được đối phươngghi bàn. Cậu bé khoảng 5 tuổi trở nên lầm lì. Cha cậu cũngkhông như lúc đầu. Ông trở nên bồn chồn cho dù vẫn kêu tođộng viên cậu bé rằng cố gắng và mọi việc sẽ ổn thỏa. Vàrồi cái gì đến cũng vẫn đến: bàn thắng thứ tư. Không phải làđiều bất ngờ.Cậu bé – thủ môn – nhặt bóng trong lưới cho trọng tài vàđột nhiên những giọt nước mắt trào ra. Cậu ngồi bệt xuốngsân và khóc. Cha cậu bé đứng bật dậy. Tôi thấy người mẹnắm tay ông nói: Jim, đừng làm thế. Anh sẽ làm cho nó rốithêm đấy.Nhưng ông vẫn chạy vào sân bóng dù không được phép.Ông bế cậu lên, ôm cậu vào lòng, hôn và gần như khóc cùngcậu. rồi ông nói to như nói với tất cả mọi người:- Scotty, bố rất tự hào về con. Con đã chơi rất xuất sắc vàbố muốn mọi người ở đây biết con là con trai của bố.- Bố ơi – cậu bé sụt sịt – Con không ngăn đối phương được.Con đã cố lắm rồi nhưng họ vẫn ghi được bàn thắng.- Scotty, bị thủng lưới bao nhiêu lần không quan trọng –Người cha xoa đầu con trai mình – Con là con của bố và bốluôn tự hào về điều đó. Bố muốn con quay lại vị trí và tiếptục trận đấu. Đi đi con!Điều đó làm thay đổi hẳn tâm trạng của cậu bé và cả mỗichúng ta nữa. Khi chúng ta thất bại, điều quan trọng nhất làchúng ta biết rằng những thất bại đó chẳng làm giảm đi tìnhthương yêu của những người thân đối với chúng ta. Cậu béquay lại trận đấu và sau đó đội Hai ghi thêm vài bàn nữa.Nhưng mọi việc đều ổn, vẻ mặt cậu bé khác hẳn và cậu rấttự tin.Bạn biết không, dù bạn có gặp khó khăn, dù bạn có cố gắngmà vẫn thất bại nhưng những người xung quanh vẫn yêuthương bạn thì lúc đó chính bạn là người chiến thắng. Bởimột lẽ rất đơn giản, bạn phải sống tốt đến thế nào, bạn phảilà người tuyệt vời đến thế nào thì mới khiến người ta khôngrời xa bạn dù bạn thất bại, phải không? Chiến thắng đó mớithật là quan trọng và ý nghĩa biết bao.
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
cuộc sống muôn màu sắc màu cuộc sống nghệ thuật sống hạt giống tâm hồn ý nghĩa cuộc sốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 236 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 230 0 0 -
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 224 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 207 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 207 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 203 0 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 196 1 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 189 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 184 0 0 -
8 trang 129 0 0