Này, ra ngoài nhé, đừng đợi cơm”. Lâm dắt xe ra cửa chẳng cần đợi vợ anh đồng ý. Phượng vẫn đang lúi húi trong bếp vội vã ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu?” Cánh cửa đóng sau lưng anh mang theo cả câu trả lời. Người ngoài nhìn vào, anh chị luôn hạnh phúc, có chăng người ta góp ý Lâm cái ý ăn ý ở chưa xứng với cô vợ hết lòng vì chồng, có chăng người ta hỏi là hỏi sao mãi anh chị vẫn son rỗi, duy chỉ có chị hiểu, cái nỗi uẩn khúc bên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người cũ trên thiên đườngNgười cũ trên thiên đường“Này, ra ngoài nhé, đừng đợi cơm”. Lâm dắt xe ra cửa chẳng cần đợi vợ anh đồngý. Phượng vẫn đang lúi húi trong bếp vội vã ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu?” Cánhcửa đóng sau lưng anh mang theo cả câu trả lời.Người ngoài nhìn vào, anh chị luôn hạnh phúc, có chăng người ta góp ý Lâm cái ýăn ý ở chưa xứng với cô vợ hết lòng vì chồng, có chăng người ta hỏi là hỏi sao mãianh chị vẫn son rỗi, duy chỉ có chị hiểu, cái nỗi uẩn khúc bên trong. Người ta sốngvì đam mê, còn Lâm sống vì trách nhiệm, Lâm tẩn mẩn chăm lo cho chị, hiếm cóngười chồng nào như anh, từng chút từng chút một, nhưng cái hạnh phúc được làmvợ, làm người đàn bà của anh, anh từ chối không cho cô. Từ ngày về với anh, gầnnăm nay, ngày nào anh cũng chăm chút từng giấc ngủ cho chị, nhưng chưa khi nàoanh ở lại qua đêm trong phòng anh chị, giấc ngủ của anh luôn ở trong phòng làmviệc.Lâm lang thang ngoài đường, cơ man thế nào, anh dông xe ra tuốt ngoài sân bay,đã lâu lắm rồi anh mới chạy xe máy ra ngoài này hóng gió. Nhiều người bạn bảoanh điên, thuốc lúc nào cũng đầy bao, hộp quẹt hàng xịn, nhưng chẳng bao giờthấy anh hút thuốc. Họ phát hiện, hóa ra Lâm có thú vui tao nhã là đốt thuốc rồi đểkhông, ngắm nó cháy trong tay. Thú vui khác người.Sự thực thì anh chẳng chủ tâm đến nơi này, nhưng cứ mải miết suy nghĩ, mải miếtnhớ. Cái nỗi nhớ trong anh cứ gặm nhấm từng ngày, nó chẳng phải cơn đau độtngột mà là nhói mỗi lúc một chút. Anh nhớ như in cái ngày anh cũng dông xe máyra đây_ ngày cô đi. Anh nhớ từng lời cô nói, nhỏ nhẹ nhưng khiến anh không thểquên: “Em không thể cho anh hạnh phúc anh cần, còn trong hạnh phúc của em,không có bóng dáng anh”.Mất thời gian dài, anh cố quên cô trong bận rộn công việc, trong những thứ anhhay nói với cô là kế hoạch anh làm cho cuộc sống của anh và cô sau này, nhưnggiờ mình anh bước tiếp. Có vẻ anh đã làm được, hay chí ít là cái bề ngoài mọingười nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong tim anh, vị trí cô để lại quá lớn.Điếu thuốc tàn dần trên tay anh..Anh vẫn nhớ, từng chút, từng chút một, ngày anh nhận cuộc điện thoại ấy, vẫn sốmáy quen, nhưng giọng của một người lạ, người ta nói cô muốn anh ra đón côngoài sân bay, hôm nay cô về nước. Anh dù cố nén mọi thứ nhưng khấp khởi mộtniềm tin, nhỏ nhoi sau bao ngày xa cách nhưng mạnh mẽ dữ dội.Đúng giờ ấy, anh có mặt, bao năm, anh vẫn thói quen ấy, thói quen khiến nhiều lúccô thấy tội nghiệp anh, anh luôn đúng giờ. Nhiều lúc cô cho anh chờ cả tiếng đồnghồ vì cái sự trễ nải của mình, nhưng anh vẫn đợi.Mỉm cười nhớ lại từng mảnh kí ức, cuối cùng chuyến bay anh đợi cũng đến.Nhưng đợi mãi, chẳng thấy cô, hành khách cứ tan dần theo niềm hân hoan hội ngộ,số người đợi thưa dần mang theo hi vọng nơi anh. Nhấc máy gọi số cô, giọngngười lạ kia vang lên ngay: “Chào anh, tôi đang đợi anh ở phòng đợi số 4, ghế số2, hàng B”.Tất tả, anh vội vã đến nơi hẹn. Quái, sao chẳng thấy cô đâu, chỉ thấy một cô gáikhác đang ngồi đó. Đánh bạo, anh tới bắt chuyện:“Chào cô. Xin thứ lỗi, tôi là Lâm, có phải tôi vừa nói chuyện với cô không?”“Chào anh, vâng là tôi. Quả đúng như những gì Lam Anh nói, anh vẫn vậy”.“Thế Lam Anh đâu rồi?”“Cô ấy…cô ấy ở đây anh ạ”.Cô gái nghẹn giọng nhấc cái hộp nhỏ kèm theo một chiếc túi nhỏ trong balo côđang ôm trước ngực trao cho anh.Ngày Lam Anh đi, cô khiến anh suy sụp, ngày cô về, anh đón cô trong lặng lẽ. Cômất đột ngột sau một tai nạn trên đường tới trường, người ta tìm lại mọi thứ cô có,duy chỉ có thông tin về một người tên Lâm, với địa chỉ và số điện thoại lưu rõ ràng,chẳng một dòng nào khác cho gia đình. Đó là lý do họ gọi anh.Lẽ thường, người ta sẽ khóc, nhưng anh, chẳng còn nước mắt để khóc nữa, anh bậtcười, tiếng cười ai oán sầu não. Anh ôm cô, vuốt ve như ngày cô còn nhong nhongtrong lòng anh, anh vuốt ve cô mà không sợ cô lảng tráng như lần cuối họ gặp nhaunơi này.Anh lết về nhà, đặt cô trên giường ngủ của anh như ngày trước cô vẫn ở đó mỗi lúcbên anh. Bây giờ anh mới có thì giờ để ý chiếc túi mới nhận. Đúng là túi của LamAnh, chỉ khác kích cỡ, nhưng màu sắc là một. Một chút tư trang của cô, một bứcthư đề “Gửi ….” Anh biết người nhận, đó là cái tên cô mất bao đêm nghĩ dành choanh, còn anh, mất bao ngày tháng mới được cô giải thích. Cầm máy gọi sang sốcủa cô, chiếc máy trên bàn vang lên tiếng nhạc và cái tên mà đến tận bây giờ, côvẫn lưu riêng cho anh.Run run, anh đọc từng dòng. Cô viết rất nhiều, tất cả đều cho anh, cô quyết rời anhngay khi cả hai còn yêu nhau, bởi tại lúc đó cô và anh chưa phù hợp để bước tiếpnhưng anh vẫn cố gắng níu giữ, không chịu buông tay, còn cô, dù đau khổ, vẫn cốgiấu mọi thứ, không chia sẻ cùng ai. Cô thương anh tiều tụy nhưng đó là cần thiếtcho anh, dù nó khiến chính cô tan nát.Hơi nóng phả mạnh vào bàn tay, anh giật mình ngó xuống, điếu thuốc cháy tàn từkhi nào, anh quay xe về nhà. Lúc đi, mọi thứ còn lem nhem, giờ đã tối hẳn, thànhphố đã lên đèn.Ngang qua con đường, đang cố ...