Danh mục

Người Của Ngày Xưa

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 99.27 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðà Lạt một chiều mưa lạnh. Thành phố cao nguyên ngả màu trắng đục, khiến cho người phương xa tới đây lúc nào cũng có cảm giác như trời sắp tối. Phố xá thưa người qua lại, lác đác có những chiếc xe hơi sang trọng cửa kính kín mít chạy xé mưa vội vã. Trên bãi cỏ nhàu nát bên hồ Xuân Hương, có một con ngựa già đứng bất động giữa trời như đang thi gan với gió mưa, như đang chờ đợi... Trong góc quán vắng có hai người đang ngồi yên lặng đối diện với nhau....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Của Ngày XưaNgười Của Ngày Xưa Sưu Tầm Người Của Ngày Xưa Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Ðà Lạt một chiều mưa lạnh. Thành phố cao nguyên ngả màu trắng đục, khiến cho ngườiphương xa tới đây lúc nào cũng có cảm giác như trời sắp tối. Phố xá thưa người qua lại, lác đáccó những chiếc xe hơi sang trọng cửa kính kín mít chạy xé mưa vội vã. Trên bãi cỏ nhàu nát bênhồ Xuân Hương, có một con ngựa già đứng bất động giữa trời như đang thi gan với gió mưa,như đang chờ đợi...Trong góc quán vắng có hai người đang ngồi yên lặng đối diện với nhau. Người đàn ông tóc bạctrắng, da mặt trổ đồi mồi hơi ửng lên vì sự bồi hồi. Người đàn bà luống tuổi đang cố giấu vẻ hồixuân sau tấm khăn voan mỏng. Họ nhìn nhau như không thể dứt ra nổi. Người đàn bà hỏi rấtkhẽ khàng:- Chờ em có lâu không?Người đàn ông trả lời, giọng Nam bộ ấm áp từng tiếng một:- Sao em không hỏi con ngựa kia. Nó bắt đầu đứng vậy khi anh đến. Anh thì gặp em rồi. Còncon ngựa, bạn của nó chắc là không tới.Người đàn bà thoáng mỉm cười, nụ cười buồn buồn mà ánh mắt lại vui- Trách chi lúc này mặt anh giống hệt mặt con ngựa.- Trời đất ơi! Người đàn ông kêu lên, âm thanh bị ém sâu vào trong ngực giống như tiếng nấc.Ông nói khó khăn vì xúc động. Em vẫn còn giữ được cái nết nghịch ngợm ngày nào.Họ lại im lặng nhìn nhau. Họ nói với nhau bằng ánh mắt. Thời gian trôi chầm chậm. Người đànbà xốn xang lòng dạ bởi ánh mắt vừa buồn vừa sâu lắng của người đàn ông.- Nhìn gì mà nhìn lắm thế? Giọng bà làm ra vẻ đanh đá nhưng âm sắc vẫn ngọt ngào của ngườigốc Hà Nội.- Nhìn cho đã... Bộ nhìn cũng cấm sao?- Chẳng ai cấm ai cả. Chỉ mình tự cấm mình thì có. Đúng không nào?- ờ ờ... Ngày xưa mà.Người đàn ông lẩy bẩy châm thuốc lá, bàn tay run run cầm chiếc hộp quẹt ga nhỏ. Ông khôngTrang 1/8 http://motsach.infoNgười Của Ngày Xưa Sưu Tầmthể tự bật lửa. Người đàn bà nhẹ nhàng gỡ chiếc hộp quẹt ra khỏi những ngón tay gầy khô, nóitrong tiếng thở dài:- Khổ chưa. Đưa em bật cho nào. Này châm đi. Anh vẫn hay lóng ngóng như hồi xưa.- Thì tại trời lạnh quá. Lên đây anh không quen khí hậu.Người đàn ông chống chế một cách yếu ớt nhằm khỏa lấp sự xúc động. Người đàn bà đưa mắtlàm bộ nguýt ông nhưng bờ mi chớp chớp cố ngăn một giọt lệ sắp trào ra.- Vẽ chuyện. Chỉ giỏi giấu diếm thôi. Cứ tưởng là không dám gặp lại nhau đấy.Hai ly cà phê đen trên bàn đã thôi nhỏ giọt nhưng hai người không ai nhớ cầm muỗng phađường để uống. Bên ngoài quán mưa vẫn nhẹ rơi.Gió khua xào xạc trên những ngọn thông già.Mặt hồ gợn sóng mờ mịt. Trên bãi cỏ màu xanh tái, con ngựa vẫn đứng hóa đá giữa trời, đôimắt buồn không chớp, hướng cái nhìn trống rỗng bất tận vào hư vô...Họ là hai người của ngày xưa, lâu lắm rồi, bây giờ mới có dịp tình cờ cùng có mặt trên caonguyên. Họ gặp nhau chẳng phải do hò hẹn mà do sự run rủi của chim trời cá nước. Người đànông là Chính, nguyên chủ nhiệm Tổng kho hậu cần mặt trận Z trên cung đường 15 máu lửa thờichống Mỹ. Người đàn bà là Ngàn, nguyên bác sỹ quân y. Ngày xưa... Hai người từng một thờicùng chung đơn vị. Một thời thật gian nan và khó thể nào quên nổi...Đại úy Chính lúc ấy mới ngoài ba mươi, làm chủ nhiệm Tổng kho được hai năm thì trên chủtrương cần mở thêm bộ phận trạm xá trực thuộc nhằm đối phó với tình hình chiến dịch. Xe tảitừ chiến trường ra sẽ trả thương binh rồi nhận hàng quân dụng quay vào ngay để khép vòngcung vận chuyển. Công việc chuyên môn của Tổng kho là cung ứng hàng hóa súng đạn nayphải đón thương binh, Chính cảm thấy bối rối thực sự.Đúng lúc ấy, một nữ bác sỹ trẻ xuất hiện,y hệt cô Tấm chui ra từ quả thị trong chuyện cổ.- Báo cáo thủ trưởng, em là Ngàn, vừa tốt nghiệp đại học quân y, được phân công về đây. Dạmời thủ trưởng xem quyết định công tác. Chính nhìn Ngàn, bàng hoàng trong chốc lát vì vẻ tươitrẻ của cô nhưng rồi anh cố giữ sự nghiêm nghị vốn có:- Gọi tôi là chủ nhiệm đừng gọi là thủ trưởng.- Vâng ạ.Thế là giải thoát được nỗi lo âu thiếu người phụ trách trạm xá, Chính vui vẻ gọi:- Anh em ơi... có bác sỹ rồi nghen. Bác sỹ thứ thiệt đây nè.Đám lính trẻ ùa đến vây quanh. Ngàn đỏ mặt thẹn thùng. Họ ngỡ ngàng ngắm cô bác sỹ xinhđẹp như những chú lùn đang bắt gặp nàng Bạch Tuyết giữa rừng sâu. Bao năm rồi Tổng khomới có bóng dáng con gái xuất hiện.- Chào em... Em gái Trường sơn... ơi em gái đồng hương...- Đề nghị chủ nhiệm cho tôi chuyển sang Trạm xá. Coi kho đạn mãi ngán lắm rồi.Chính xua tay giữ trật tự rồi trân trọng giới thiệu:Trang 2/8 ...

Tài liệu được xem nhiều: