Thông tin tài liệu:
Tôi nhìn thấy ông ta vài lần mà vẫn còn ngờ vực, không lẽ cuộc đời ngày hôm nay cũng có chuyện cổ tích...? Lần thứ nhất, tôi thấy ông đi trong đoàn khách khá đông các nhà đầu tư ngoại quốc. Ông nào cũng to béo mặt mũi hồng hào, áo quần chỉnh tề sang trọng. Gương mặt ấy lẫn vào đám đông náo nhiệt nhưng những đường nét hao hao nào đó từ trong ký ức xa xôi hiện về khiến tôi băn khoăn. Trông quen quá, giống một người tôi từng gặp. Đây là một hội nghị...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Cùng LàngNgười Cùng Làng Sưu Tầm Người Cùng Làng Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Tôi nhìn thấy ông ta vài lần mà vẫn còn ngờ vực, không lẽ cuộc đời ngày hôm nay cũng cóchuyện cổ tích...?Lần thứ nhất, tôi thấy ông đi trong đoàn khách khá đông các nhà đầu tư ngoại quốc. Ông nàocũng to béo mặt mũi hồng hào, áo quần chỉnh tề sang trọng. Gương mặt ấy lẫn vào đám đôngnáo nhiệt nhưng những đường nét hao hao nào đó từ trong ký ức xa xôi hiện về khiến tôi bănkhoăn. Trông quen quá, giống một người tôi từng gặp. Đây là một hội nghị quan trọng, tôikhông thể bỏ nhiệm vụ cầm cái đèn lằng nhằng dây nhợ chiếu sáng cho anh bạn cùng đài đangquay phim. Trừ mấy nhà báo nước ngoài, nhà báo trung ương ra dáng, cánh nhà báo tỉnh lẻchúng tôi nom thật nhếch nhác. Có vẻ giống mấy anh dân quân du kích đang chen vào đứngchung với bộ đội chủ lực chính quy. Tôi biết thân phận mình, cái thằng vác chân máy và cầmđèn chiếu sáng chẳng khác nào mấy anh thợ phụ việc trên đời.Vì thế làm sao tôi dám lại gần hỏithăm quý ông sang trọng quen mặt kia xem đã gặp nhau ở đâu. Thời bây giờ người nước mìnhkhối kẻ giống người nước ngoài khu vực Đông Nam á cũng là chuyện bình thường. Chính tôi đâyngười Việt gốc Nghệ Tĩnh một trăm phần trăm, có lần lớ ngớ đi qua nơi dành cho mấy ngườilàm hồ sơ xuất cảnh, gặp một cô, còn xinh hơn cả hoa hậu trên tờ lịch treo tường, níu lại làmquen. Tôi bàng hoàng sung sướng đến mờ mắt. Cô ta hỏi địa chỉ rồi tìm đến thăm làm mấy cậutrai tơ ở đài phát ghen, vợ tôi tái mặt muốn ngất xỉu, suýt nữa phải đem đi cấp cứu. Người đẹpthất vọng ra về, tôi bần thần... Ôi chao, sự đời trớ trêu, cô gái tưởng tôi là con lai Mỹ đen... Thìra muốn giống người nước ngoài chẳng khó khăn gì. Chỉ cần thuở bé ra đồng chăn trâu, cắt cỏ,mò ốc... mình trần phơi nắng. Làng tôi hiện giờ vẫn có rất nhiều thằng nhóc giống hệt trẻ conlai Mỹ đen. Về thăm, tôi nghe chúng nó dắt trâu đi mồm ngâm nga: Thuở còn thơ ngày hai buổi ra đồngYêu quê hương qua từng con ốc nhỏAi bảo châu Phi là khổ?Tôi mơ màng đi xuất khẩu Li-bi...Lần thứ hai tôi vô tình nhìn thấy ông ta trên tivi, chương trình giới thiệu khu du lịch tương lai donước ngoài đầu tư ở một thành phố biển nổi tiếng thơ mộng. Tôi chưa dám tin là người quennhưng bỗng buột miệng: Ơ... cái ông này hình như... Vợ tôi đưa mắt lườm: Ông này làmsao?. Khổ một nỗi, không biết từ bao giờ tôi đã có sẵn tật nhìn người này thấy giống người kia.Trang 1/8 http://motsach.infoNgười Cùng Làng Sưu TầmVợ tôi dạy Bổ túc văn hóa cán bộ, thường ở trường không dám trách học trò, bực dọc đem vềnhà dồn hết vào đầu anh chồng ngố:- Chán anh ghê. Thấy người sang bắt quàng làm họ. Em dạy học cho bao nhiêu khóa cán bộchủ chốt, cán bộ nguồn kế cận. Có khi nào em nhận là người quen đâu. Cái nghề bạc bẽo bấuvào người sang chỉ thêm hèn...Vợ tôi quá lời. Tôi nào nhờ vả cầu cạnh ai bao giờ. Mà ai cần gì cái thằng cầm đèn chiếu sángcho người khác ghi hình. Có lẽ cái tật của tôi là do nghề nghiệp tạo ra như một thứ bệnh. Khiđèn chiếu thẳng vào mặt ai phải nhìn kỹ, lơ đễnh một tý cậu quay phim đáng tuổi em nó chửiliền. Càng nhìn càng hay suy nghĩ.Nói lỗi phép, có lần tôi bỗng thấy lòng dạ nôn nao nhớ, khinhìn mặt một ông nguyên thủ quốc gia. Sao mà giống ông nội tôi thế, từ gương mặt đến dáng điđứng. Chỉ khác có một điều, ông tôi đã lú lẫn nhiều. Ăn cơm vừa khỏi miệng bảo chưa ăn. áomặc cả tuần không chịu thay bảo mới mặc. Gọi bố tôi bằng thằng , còn cháu chắt cụ lại khiêmnhường chào bằng ông . Đôi khi tôi nghĩ quẩn: Sao mà cụ sống dai thế ! Cả nhà đến khổ sởvì cái tính vừa lẩm cẩm vừa ương gàn của cụ. ấy thế, người ngoài nhìn vào cứ khen nức nở: Nhà ấy tốt phúc, tứ đại đồng đường! Lần thứ ba,tôi đi theo một thằng bạn láu cá chuyên chơi quần vợt đến câu lạc bộ để xem chobiết. Bạn tôi nghèo rớt mồng tơi nhưng là một người có năng khiếu thể thao. Tôi băn khoănkhông biết hắn lấy đâu ra tiền để chơi môn bóng nỉ quý tộc. Hắn mỉm cười: Mày cứ yên chí.Chiều nay tao sẽ bao mày uống bia lon.Đến cái sân xi măng bóng láng dưới ánh nắng chói chang, tôi chợt hiểu. Hắn sống được là nhờcá độ. Khối anh trưởng giả học làm sang vốn xuất thân Việt cộng như tôi, bây giờ giàu có thíchchơi quần vợt để cho bụng bớt mỡ, cũng là cách giải trí sang trọng sau môùt ngày làm việc vấtvả. Đối với các vị này huyết áp ổn định là điều đáng quý nhất.Thằng bạn tôi đánh với một ông Việt kiều to ngang cái tủ đứng. Hắn vờn đối thủ như mèo vờnchuột. Ông kia thua đậm, rút ví móc tiền trả một nùi. Tôi lại gần nhìn ...