Thông tin về việc bà sáu Linh bị ngã từ thềm nhà xuống sân lan nhanh như vệt dầu trên mặt nước. Đầu trên, xóm dưới ai cũng hay. Mọi người hớt hãi, ùn ùn kéo tới đông nghìn nghịt. Người sau vin vai người trước hỏi: Bị làm sao không? Nghe nói té cái đùng. Té từ hiên xuống sân. Té kiểu đó thì còn gì thân!... Tiếng ai đó trong bọn rên lên: Thiệt vô phúc. Vòng trong vòng ngoài lèn cứng. Họ ngồi trên bờ sân, níu hàng rào bông bụt, đứng lố nhố ngoài truông nhóng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đàn Bà Bay Trên MâyNgười Đàn Bà Bay Trên Mây Sưu Tầm Người Đàn Bà Bay Trên Mây Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Thông tin về việc bà sáu Linh bị ngã từ thềm nhà xuống sân lan nhanh như vệt dầu trên mặtnước. Đầu trên, xóm dưới ai cũng hay. Mọi người hớt hãi, ùn ùn kéo tới đông nghìn nghịt. Ngườisau vin vai người trước hỏi: Bị làm sao không? Nghe nói té cái đùng. Té từ hiên xuống sân. Tékiểu đó thì còn gì thân!... Tiếng ai đó trong bọn rên lên: Thiệt vô phúc.Vòng trong vòng ngoài lèn cứng. Họ ngồi trên bờ sân, níu hàng rào bông bụt, đứng lố nhố ngoàitruông nhóng vào, cố sao cho cặp mắt mình chạm tới thân thể bà sáu Linh, nhìn thật rõ ràng sựthể bà ngã bổ nhào. Nhưng chỉ chừng đó, không ai biết được gì thêm, bèn quay ra bàn tán:-Thằng Quảng mới lạ. Làm lớn thế, lắm tiền nhiều của, quyền lực cùng mình không nuôi nổi mẹmà lại đổ lên vai thằng què.-Đâu mình thằng Quảng, cả con mụ vợ “trời đánh” của nó nữa?-Con với cái!-Tội thằng què.Thằng què mà họ nói tới là đứa con trai út, bị dị tật bẩm sinh từ nhỏ. Hai ống chân không khácống thổi lửa, khuỳnh ra tưởng chừng không đủ sức đỡ lấy tấm thân. Hai cánh tay bỏ thõng chưađụng tới hông với những ngón cong vẹo và chiếc đầu khác người khiến nó được tiếp đón với mộtthứ tình cảm vừa thương hại vừa kinh hãi. Chiếc đầu càng lạ hơn: dài và lớn, gắn hai mắt nhưhai viên bi quá cỡ, mỗi khi nhìn ai thì hút lấy như thôi miên. Tia nhìn của thằng què sượt lên mắtngười đối diện gây sự lạnh giá, dờn dợn trên những phần thịt da không thể che khuất cùng vớicảm giác buồn buồn tiếp liền sau đó; số khác, ít hơn, không nghĩ vậy, mà thấy đó là tia nhìnhiền dịu như cặp mắt Phật!Thân hình kỳ dị ấy không thể là anh trai cày như bao thanh niên khác trong làng. Còn đầu óc thìkhông mụ mị, nhưng không thể nghĩ được chuyện gì lớn hơn ngoài việc nấu cơm, tắm giặt, thắpnhang trên bàn thờ tổ bất kỳ lúc nào nó thích. Rất nhiều lần Quảng bàn với với mẹ “gửi nó vàotrung tâm xã hội để mẹ bớt cực”, nhưng bà sáu nhất mực từ chối, nói: “Nó là núm ruột của tao,không thể dứt bỏ như liệng vật thừa ra bãi rác” Và bà đã nuôi nó cho tới khi mắt mờ, tai nghễnhngãng, lưng còng xuống.Trang 1/9 http://motsach.infoNgười Đàn Bà Bay Trên Mây Sưu TầmGiờ thì thằng què nuôi bà mẹ già chín mươi com cóp như ngày xưa bà nuôi nó, yêu thương nó.Nó đỡ mẹ ra thềm giếng thọc chiếc gáo sút cán vào khạp nước xối lên người, kỳ cọ; gội đầu mẹbằng nước lá chanh, lá sả... lau chùi sạch sẽ; mùa lạnh nó biết vùi những cục than hồng trongchậu tro đặt dưới chõng tre, kéo tấm mền đắp ngang ngực... Bà đôi lúc cũng hứng chí giúp nólặt mớ rau tập tàng, đẩy que củi vào bếp lửa, ngồi canh nồi cá kho... Hai người cứ thế vịn nhauqua ngày tháng. Và có lẽ cũng không ai buồn nhớ đến Quảng, ngay cả ngày giỗ cha.- Không xong rồi – Ông chín Cư từ trong nhà vẹt đám đông đi thẳng ra sân, vuốt mồ hôi tránthông tin - Bị nặng lắm, thầy Ba nói thế.- Là sao?-Tai biến chớ còn sao nữa!- Sao không chở đi cấp cứu?- Đợi mấy ông mấy bà nhắc. Kêu xe rồi chớ sao không.Nói và chín Cư bỏ đi thẳng trước sự ngơ ngác của mọi người vì sự thể đến với bà sáu quá độtngột. Họ chậc lưỡi, hít hà tỏ rõ lòng thương với bà sáu và cảm thấy gần như bất lực trước sựkhông may của người hàng xóm tốt bụng. Những tiếng thầm thì cứ trôi đi cho đến lúc từ phíađầu xóm có tiếng nổ phèn phẹt như tiếng khạc nhổ của người ho lao.Chiếc xe lam ba bánh xịt khói trờ tới. Mọi người nép sát bờ rào tránh chỗ. Tiếng khóc sụt sịt vớidài theo sau bà sáu được hai người đàn ông khiêng trên đôi chân không ra chạy, không ra đi.Thằng què bước lủn củn sau mẹ đang nằm ngang trên đôi tay vững chắc của người hàng xóm,mắt ráo hoảnh, vô hồn nhìn mọi người.Người lái xe tháo hai băng ghế ném lên mui để lấy chỗ trải chiếc chiếu, đặt bà sáu. Bà nằmthẳng đơ. Mắt nhắm nghiền, bọt mép sùi ra chùi chưa thật sạch.Thầy ba la lớn:-Vào nhà lấy chiếc nệm trải lên, sao lại đặt bà cụ nằm trơ trọi trên sàn xe thế này? Cả chiếcmền nữa.Tiếng than não nuột cất lên:-Khổ thân bà già. Ai đời có con làm lớn mà gần xuống lỗ không được hưởng lộc.Giọng già, rất già, phều phào cất lên:-Con cái gì ba cái đồ đó.Xe lại nổ phèn phẹt. Khói xịt đen một góc truông kín cây dại và rác rưởi. Chiếc xe khọt khẹtrướn tới với nỗi nhọc nhằn đang rung lên trong lòng xe theo từng cái xóc nẩy.Tiếng máy nổ sừng sựt nhỏ dần, xa hút đâu tận ngoài bìa xóm. Thằng què chắp hai cánh tayngắn cũn cỡn trước ngực, giọng vô cảm:-Không sao đâu. Má tui đang bay trên mây mà.Trang 2/9 ...