Danh mục

Người Đàn Bà Cầm Chiếc Dù

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 81.16 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa thu rắc đều như một làn bụi nước, còn nàng đứng che dù bên cạnh ki-ốt bán báo tối sầm, chân đi đôi giày đen, và gương mặt mờ ảo của nàng tôi thấy có vẻ mệt mỏi. Tôi không nhìn kỹ nàng, vì tôi bỗng cảm thấy lạnh buốt trong ngực (“trời, tại sao tôi lại cảm thấy cái lạnh buốt đó?”). Tôi bèn rời khỏi hàng cột của ga metro để đi về phía ki-ốt thuốc lá sáng sủa vui tươi, mua một bao thuốc châm một điếu, rồi tôi lại đi ngang qua chỗ người phụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đàn Bà Cầm Chiếc DùNgười Đàn Bà Cầm Chiếc Dù Sưu Tầm Người Đàn Bà Cầm Chiếc Dù Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Mưa thu rắc đều như một làn bụi nước, còn nàng đứng che dù bên cạnh ki-ốt bán báo tối sầm,chân đi đôi giày đen, và gương mặt mờ ảo của nàng tôi thấy có vẻ mệt mỏi. Tôi không nhìn kỹnàng, vì tôi bỗng cảm thấy lạnh buốt trong ngực (“trời, tại sao tôi lại cảm thấy cái lạnh buốtđó?”). Tôi bèn rời khỏi hàng cột của ga metro để đi về phía ki-ốt thuốc lá sáng sủa vui tươi, muamột bao thuốc châm một điếu, rồi tôi lại đi ngang qua chỗ người phụ nữ, cố lén nhìn kỹ gươngmặt nàng. Ánh mắt nàng thờ ơ lướt qua tôi, tôi để ý thấy cặp lông mày nàng uốn cong mềmmại, tôi lập tức nghĩ rằng có lẽ nàng tự do (nàng đã ly dị, đã rời bỏ chồng) và bây giờ đang kiênnhẫn chờ ai đó dưới làn mưa chán ngắt giữa thành phố Matxcơva. Còn tôi, tôi chờ ai? Tôi khôngchờ ai cả. Chẳng qua tôi bỏ trốn ra những đường phố ban chiều để khỏi phải ngồi ở căn phòngcô đơn trơ trụi lạnh lẽo của tôi, trong đó có rất nhiều những cuốn sách thông minh và nhữngbản thảo, nhưng từ lâu đã nhặt hết mùi ấm cúng, mùi nước hoa và từ lâu đã không có tiếng sộtsoạt của áo quần phụ nữ. Tôi bỏ trốn để đến với những ánh đèn mùa thu, đến với tiếng rì ràocủa những cây dương, tiếng xào xạc của lớp lá trên mặt đường, đến với cảnh tấp nập ở gần gamêtro, đến với giọng nói của bao người xa lạ. Tôi là một cánh chim tự do, tôi sống hoàn toànmột mình, và tôi hạnh phúc đến ứa nước mắt. Tôi tận hưởng cảnh tự do, ngây ngất với tự do.Tôi chia tay vợ tôi cách đây bốn năm, nhưng cho tới nay, trong trạng thái mơ màng giữa đêmkhuya, tôi vẫn còn đưa tay về phía tôi đã quen cảm thấy cô ấy đang ngái ngủ và sao mà ấm áp.Rồi trong những buổi tối dài đằng đẵng cuối thu, đã mấy năm nay tôi sợ đến mức hoang tưởngcảnh tĩnh lặng như ở nghĩa trang, cảnh yên ổn đầy thông thái trong căn hộ vắng vẻ của tôi.Không, trong căn hộ của tôi luôn sáng trưng rất hạnh phúc và tươi vui vì tôi bật đèn ở tất cả cácphòng, rất yên bình và ấm áp, thế nhưng từ khắp các ngõ ngách đều toát ra vẻ lạnh lẽo, đơncôi, và tiếng kêu “tách” ở các ngăn giá bị khô hoặc âm thanh cô độc của một giọt nước rơi ở vòinước trong bếp đều buộc tôi phải giật mình đưa mắt nhìn máy điện thoại. Mà chiếc máy điệnthoại cứ im lặng, chẳng khác gì nó bị cảm. Nó im lặng hết tối này sang tối khác, dửng dưng vàđần độn. Còn những hồi chuông điện thoại reo lên các buổi sáng, về chuyện công việc, chỉkhiến tôi bực bội. Tôi xiết bao mong muốn, một lần thôi, được nghe thấy một hồi chuông điệnthoại, được nghe thấy giọng nói của cô ấy, tôi vẫn hằng chờ đợi bấy lâu ở trong ống nghe, và tôisẵn sàng tha thứ hết, miễn sao cô ấy gọi tôi bằng tên thân mật, cô ấy cười, miễn sao cô ấy nóibằng một ngữ điệu ấu yếm như trước kia, trong những ngày chúng tôi gần gũi nhau: “Ôi, anhyêu ngốc nghếch của em”.- những lời nói xa xưa tôi không quên được ấy, cho tới nay vẫn cònTrang 1/3 http://motsach.infoNgười Đàn Bà Cầm Chiếc Dù Sưu Tầmlàm tôi chóng mặt. Cho tới nay vẫn không thể hiểu được tại sao chúng tôi lại chia tay nhau. Màthật ra, rất đơn giản là cô ấy rời bỏ tôi đấy chứ.Nhưng về sau trong hàng tiếng đồng hồ đằng đẵng tôi tự nguyện chịu ướt dưới mưa, đi đi lại lạitrên khoảng rộng xung quanh ga mêtro, như thể cũng kiên trì chờ đợi ai đó (đã lâu lắm rồi, trongmột cuộc đời khác kia, tôi vẫn chờ cô ấy ở nhà hát về), đôi khi tôi tưởng như ngay lúc đó tôi sẽtrông thấy cô ấy trong đám đông, đang đi ra từ chỗ chan hoà ánh điện, từ những cánh cửa bằngkính được đẩy qua đẩy lại không ngừng, thoạt tiên, tôi sẽ trông thấy chiếc mũ quen thuộc, cái cổáo măng tô dựng cao lên qua quít, cái xắc đeo choàng qua vai, rồi đến nụ cười chậm chạp, hìnhnhư có vẻ tội lỗi và đồng thời lại có một nét gì đó rất trẻ thơ, nụ cười ấy là dành cho tôi: “Ôi,chào anh, chàng hiệp sĩ kiên nhẫn của em!”. Rồi mặc dù không muốn thế và lần nào cũng đaukhổ, tôi vẫn cứ kiếm tìm ở những người phụ nữ tôi gặp trên đường phố, một ánh phản chiếu,một đường nét của cuộc sống chung xưa kia, giữa hai chúng tôi, ít ra cũng là một mảnh vụnmờnhạt của quá khứ, một chút xíu cảm giác xốn xang của những năm hạnh phúc đã qua, và điềuđó lại đưa tôi quay trở lại với trạng thái say mê yêu đương cuồng nhiệt vô tội, với nỗi đau khổlặng lẽ của hồi tưởng. Những lúc ấy, tôi nhếch mép mỉm cười và tự hỏi mình: có thể cô ấy vốntinh nghịch, táo bạo, cô ấy bỏ tôi bởi tôi là một anh gàn cổ lỗ làm cô ấy ngán vì lúc nào tôi cũngquá đứng đắn và rất ngây thơ?Người đàn bà vẫn cầm dù đang chờ đợi ai đó bên cạnh ki-ốt b ...

Tài liệu được xem nhiều: