Người đàn ông trông còn rắn rỏi, khoẻ mạnh trái với mái tóc óng bạc trắng như cước. Giọng nói của ông dịu dàng pha chút buồn buồn: - Dễ gần 30 năm rồi tôi mới trở về thành phố. Ồn ào và rộn ràng quá. Khác xa chỗ tôi ... Ờ, mà anh ngạc nhiên cũng phải. Lý do gì mà tôi cứ ở hoài giữa chốn núi rừng quạnh quẽ, đèo heo hút gió ấy? Tôi có tiền, đủ sức để mua một chỗ ở đàng hoàng ở thành phố. Vậy mà tôi cứ ở mãi chỗ ấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đàn Bà Chiều 30 TếtNgười Đàn Bà Chiều 30 Tết Sưu TầmNgười Đàn Bà Chiều 30 Tết Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Người đàn ông trông còn rắn rỏi, khoẻ mạnh trái với mái tóc óng bạc trắng như cước. Giọng nóicủa ông dịu dàng pha chút buồn buồn:- Dễ gần 30 năm rồi tôi mới trở về thành phố. Ồn ào và rộn ràng quá. Khác xa chỗ tôi ... Ờ, màanh ngạc nhiên cũng phải. Lý do gì mà tôi cứ ở hoài giữa chốn núi rừng quạnh quẽ, đèo heo hútgió ấy? Tôi có tiền, đủ sức để mua một chỗ ở đàng hoàng ở thành phố. Vậy mà tôi cứ ở mãi chỗấy ... Có lý do chứ anh. Chiều nay,giữa dòng thời gian tưởng như ngưng đọng của cái buổi nămcùng tháng tận này. Bỗng dưng, tôi muốn nhắc lại một kỷ niệm,mà cũng là lý do, trước nhấtnhằm gợi lại những hình ảnh cũ, hai nữa để đáp lễ tấm chân tình của người bạn thân yêu từ thuởthiếu thời là anh đó.Nắng chiều hây hây màu vàng ươm trườn lặng lẽ trên cụm mai vàng ngoài sân. Người đàn ôngnhìn ra xa tựa như ký ức hiện hữu đâu đó sau những đám mây trắng đang bay bay tận cuối chântrời.- Dạo ấy tôi còn trẻ lắm. Nhưng cuộc sống lại không ưu đãi chàng thanh niên sôi nổi, tràn trềsức sống. Tôi thi hoài thi mãi không qua được cái Tú tài 2. Cuối cùng để trốn lính, tôi chui vàongành đường sắt làm một công chức trẻ. Lúc đó vĩ tuyến vừa mới phân chia, chiến tranh tạmlắng dịu. Vì vậy tôi không nề nà khi được phân công làm trưởng trạm một ga xép nhỏ dưới chânđèo Cù Mông heo hút.- Không lẽ anh không hiểu rằng vùng đất ấy khó thể thích hợp với một thanh niên còn trẻ độcthân?- Chỉ khi đến nơi, tôi mớùi hối hận. Bốn bề toàn rừng và núi. Đây không phải là một cái ga xépnhư tôi tưởng tượng. Nói đúng ra, đây chỉ là một trạm bảo vệ đường sắt Nha Trang – Phú Yên.Công việc chẳng có gì nhiều. Mỗi ngày tôi chỉ cần làm việc 2 lần, một vào lúc 8 giờ sáng và mộtvào lúc 1 giờ trưa.- Thế anh định làm gì vào những lúc rỗi rảnh?- Thoạt đầu, tôi còn đi săn gà rừng, chim, cheo, gọi là để giết thời giờ. Riết rồi chán ngấy, tôinằm nhà đọc tiểu thuyết kiếm hiệp kỳ tình của Phi Long, Người Nhạn Trắng ... Nhưng thời gianvẫn dài lê thê, rừng vẫn một màu xanh nhàm chán, núi vẫn lừng lửng những phiến đá lạnh lẽocâm nín. Tôi đâm thèm có người nói chuyện vãn. Cứ mỗi tháng có một chiếc xe tiếp tế lươngthực và thư từ ghé qua. Tôi bíu lấy người lái xe hỏi han đủ mọi chuyện. Hoặc khi gặp nhữngTrang 1/6 http://motsach.infoNgười Đàn Bà Chiều 30 Tết Sưu Tầmngười đốn củi, lấy gỗ không quen biết, tôi cũng neo lại trạm thăm hỏi, chuyện trò. Song phảithú thật, những mẩu chuyện vô vị với những con người đơn giản đó chỉ làm tăng thêm cơn khátđược giao lưu, được tâm tình của tôi mà thôi.- Chuyện đó đến bao giờ mới chấm dứt?- Vâng, ba năm sau. Đó là lần mà cơn lũ đã cuốn trôi cái cầu và bẻ cong một đoạn đường sắt.Trong khi chờ thông đường, tôi được phép về thăm nhà ba ngày. Mấy ngày phép ngắn ngủi đóđã làm thay đổi cuộc sống của tôi.- Anh uống thêm một chén trà Bắc Thái này đi. Vị đậm và thơm lắm.Người đàn ông cầm lấy chén trà, nhưng ông không để ý gì đến nó. Những sợi tơ khói lay độngcàng làm ánh mắt ông trở nên đăm chiêu. Những nếp nhăn vạch nát vầng trán nâu mốc,ôngđang cố hồi tưởng lại câu chuyện ngày xưa.- Bố mẹ tôi lúc đó cũng đã lớn tuổi, các em tôi còn nhỏ. Nhìn gánh nặng gia đình của cha mẹ tôiđâu nở kể lể hoặc than thở gì, mà cũng không dám nghỉ việc. Nhưng có lẽ mẹ tôi dường nhưhiểu được phần nào nỗi cô đơn của tôi, ngay chiều hôm đầu tiên, bà gợi ý:- Con à, nay con đã trưởng thành, có công ăn việc làm, mẹ thiết nghĩ con cũng nên lập gia đìnhđể có người chăm lo. Con có thương ai thì bảo, mẹ sẽ tác thành cho.Câu ứớm hỏi khá bất ngờ làm tôi bối rối. Lấy vợ rồi đem vợ về ở trong cái trại ga vắng vẻ đó ư?Có cô gái nào dại dột đâm đầu vào cơ chứ?. Với lại vội vàng làm gì.Đợi hết tuổi quân dịch, cómột số vốn kha khá, tôi sẽ xin chuyển về tỉnh.Lúc ấy,đàn bà con gái bu theo tôi gạt đâu cho hết.Hy vọng như vậy, tôi thấy vui vui trong lòng nên mỉm cười nói đùa với mẹ.- Ai mà chịu lấy con hở mẹ?Nên hể cô nào mẹ chấm, đồng ý theo con ra trạm là con chịu vôđiều kiện. Nhưng nói trước là con không còn ngày phép để về lo chuyện tìm hiểu,tỏ tình nhưtrong xi nê đâu đó. Mẹ cứ cưới đùm con...Mẹ tôi sốt sắng:- Mẹ lo được mà.Tôi cười lúc nghĩ đến cô bạn học cùng xóm mà mẹ tôi vẫn thường khen rối rít, và cái lúc cônghe mẹ tôi ngõ lời theo cái kiểu mà tôi vừa đưa ra. Mẹ sẽ phải thất vọng bỏ ngay ý định kiếmvợ cho tôi.Mẹ tôi không nghĩ vậy,bà vẫn tiếp tục nói với giọng vui mừng vì đã thuyết phục được con trai:-Yên trí đi, Mẹ chọn ai thì người ...