Thị trấn buồn. Đường ray buồn. Gió chiều bật thành những cơn nhức nhối, phủ lên không gian một màu ảm buồn. Đã chuyến tàu thứ ba chạy ngang thị trấn, bỏ lại phía xa những làn khỏi mỏng chồng lên nhau. Tiếng còi nhỏ dần trong đêm. Đêm thị tứ buồn cô liêu. Cây cối ven đường phẩy lá một lần rồi cúm rúm trong làn bụi mịt mù. Nhà ga cũ kĩ, chỏng chơ cái biển báo rỉ sét đến độ muốn vụn nát ra. Tàu đỗ ga để hàng khách nghỉ chân cho chuyến hành trình dài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đàn bà đợi tàu Người đàn bà đợi tàu TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢPThị trấn buồn. Đường ray buồn. Gió chiều bật thành những cơn nhức nhối, phủ lên khônggian một màu ảm buồn. Đã chuyến tàu thứ ba chạy ngang thị trấn, bỏ lại phía xa nhữnglàn khỏi mỏng chồng lên nhau. Tiếng còi nhỏ dần trong đêm. Đêm thị tứ buồn cô liêu.Cây cối ven đường phẩy lá một lần rồi cúm rúm trong làn bụi mịt mù. Nhà ga cũ kĩ,chỏng chơ cái biển báo rỉ sét đến độ muốn vụn nát ra. Tàu đỗ ga để hàng khách nghỉ châncho chuyến hành trình dài tiếp theo…Đây là lần thứ ba tôi ghé cái nhà ga cũ kĩ này. Người đàn bà của hai lần trước cũng ngồilặng lẽ ở một góc sân ga, vẫn hình nhân xa xăm, mờ nhạt. Người đàn bà nhìn về tôi, mộtánh nhìn chực chờ và đau xót. Tôi run người, lướt qua, vào quán gọi một cốc nước lọc.Tôi nốc liền một hơi cho cơn váng vất đi qua. Bụi đã bám đầy trên bộ quân phục. Đây làchuyến nghỉ phép lần thứ ba của tôi. Đơn vị đóng quân của tôi thật xa, rất xa cái nhà ganày. Có lẽ, bộ đồ bộ đội tôi đang mặc làm người đàn bà chú ý. Tôi lấy chiếc nón cối, phephẩy quạt xua đi chút nực nội của ga chiều bức bối. Đôi giày vải có dấu hiệu sờn rách vìnhững chuyến đi rừng cùng đồng đội. Lúc về phép, đơn vị chưa có đợt phát quân trangmới nên tôi phải mang đôi giày cũ về quê. Thỉnh thoảng, nhìn xuống chân, tôi cũng thấyhơi bối rối. Giờ ngồi ở sân ga, tôi cũng nép đôi chân vào trong góc, hi vọng đừng ai nhìnthấy.Người đàn bà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi rồi bà lại quay ra với những con tàu. Cólẽ, bà đang đợi ai đó từ những chuyến tàu về đêm… Tiếng leng keng vang động báo hiệu tàu sắp chạy. Tôi vội vàng tính tiền, chạy băng quangười đàn bà. Tôi nghe cả tiếng thở dài sau vành nón và một hình nhân ảm buồn. Lầndừng tàu thứ ba, trên hành trình dài tiếp theo của con tàu, tôi bắt đầu nghĩ ngợi về ngườiđàn bà ở nhà ga cũ. Gã đàn ông bên cạnh tôi, bốc lên một thứ mùi hôi hám. Gã rít thuốcbung khói vào toa. Mọi người vờ húng hắn ho. Gã cảm nhận được cái mùi khó chịu củahành khách trong toa, gã vứt điếu thuốc xuống sàn, dụi dụi cho nó tắt ngúm, lảm nhảmmột câu tục tĩu rồi quay ra ngủ. Nói chung đó là một gã bụi đời biết điều. Mùi thuốc lávẫn còn đọng lại, bốc lên lờm lợm, ơn ớn mỗi khi tôi hít phải. Tôi quay đầu ra cửa tàucho bớt ngột ngạt, hình ảnh người đàn bà ở nhà ga lại chạy ngang qua trí nhớ. Đó làngười đàn bà có đôi mắt hỏm sâu, gày gò nhưng trong vắt. Chiếc áo gấm dài tay có vẻ lỗithời và cũ kĩ làm người đàn bà thêm hao gầy. Chiếc quần bà ba đen, loang những vết bụimờ và trông dơ bẩn. Mái tóc người đàn bà chẻ đôi kiểu thiếu phụ những thập niên trước.Chiếc nón lá có quai màu bàng bạc. Chẳng biết đó có phải là thứ màu của sự sờn cũ haykhông, cũng có lẽ như vậy. Kí ức của tôi về người đàn bà chỉ là những chi tiết bìnhthường và mờ nhạt. Tôi cố nhớ ra những thứ khác, nhưng mọi thứ đều mù mịt trước mắt.Cuối cùng, tôi cũng chẳng lý giải được tại sao người đàn bà cứ nhìn chăm chăm mỗi khitôi đi ngang. Sao không phải là người đàn ông quái dị cùng toa với tôi.? Sao không phảilà một gã trung niên béo ụ nào đó cũng đi ngang qua.? Cũng có thể trông tôi giống dánghình của một người con trai của người đàn bà? Tôi nằm thiếp đi trong mớ cảm giác chằngchịt. Cơn mộng mị vào đêm. Tàu vẫn rì rì chạy. Thỉnh thoảng, trong những lúc chợt tỉnhgiấc, tôi nghe tiếng gió cuồn cuộn rít lên trong màn đêm ngoài cửa tàu. Những đêm gácrừng nơi biên giới, tôi cũng nghe tiếng gió gào rú y hệt. Tôi nhớ cả ánh trăng bình yênđầu rừng. Bờ vai khẽ run lên như nhịp theo những lúc trở vai súng…***Miền trung đón tôi bằng cái nóng ràn rạt…Tàu đỗ ga vào lúc nắng chiếu thẳng đỉnh đầu. Mùi gió nóng rịn vào mặt. Tôi vác ba lô,vội vã xuống tàu như những hành khách khác. Cảm giác hối hả như có ai chực chờ ở phíatrước. Quang cảnh cô liêu của thị trấn miền Trung làm lòng tôi cồn cào. Tôi lấy chiếc mũcối xuống, nhìn xa xa như một kẻ vừa mới được trở về cố hương sau nhiều năm xa cách.Một cảm giác bình yên trôi nhẹ như một đám mây đang bay ngang trên bầu trời. Tôi lẫnvào dòng người ngược xuôi ở ga. Tôi nghe tiếng cười lẫn vào tiếng khóc lóc ở nhà gatrưa. Cảnh thụ biệt ly diễn ra như một nhịp đời đang chảy. Tôi ra khỏi cổng nhà ga, đónchuyến xe Đa-su hiếm hoi về nhà. Tiếng xe phát ra từ động cơ cũ kĩ tạo ra thứ âm thanhnặng trịch và đói nghèo. Tôi ngồi ở cuối ghế, nắm tay vào thanh chắn của xe, ngước nhìnngược lại phía con đường. Bụi đường đỏ đang mịt mù bay. Thu vào mắt cả những đồngrạ khô ran mùa nắng cháy. Những chuyến về phép của tôi lúc nào cũng khô ran rát nhưvậy…Xe dừng ngoài xã lộ heo hút. Tôi chậm rãi bước đi, chậm rãi nhìn cây bàng trước làngđang trơ ra những nhánh hao gầy. Tôi nghe tiếng bước chân mình rõ nét. Đôi giày vảiphủ thêm một lớp bụi nâu đỏ dơ bẩn. Tôi dừng lại nơi con mương cạn nước trước nhà.Bóng tôi in xuống đáy mương hòa vào bùn đen và bóng nắng trưa đổ dài. Ngày xưa, mùanước lớn, tôi ngụp lăn ...