Tôi sinh ra trong một thành phố không lớn, ở trung tâm Italia, gần biển. Thành phố của chúng tôi xấu xí, tuy cổ kính; nhưng mặc dù đã có từ lâu, nó chẳng có giá trị lịch sử hay nghệ thuật nào, cả những công trình đồ sộ cũng không có. Nhiều thế kỷ qua, nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng gần đây nó được kiến thiết thêm, trở thành khá hiện đại. Ở quảng trường trung tâm là những dinh thự tuy cổ kính nhưng xấu xí, và nhà thờ -còn lâu mới được coi là một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đàn Bà Ham Thích Hội HèNgười Đàn Bà Ham Thích Hội Hè Sưu Tầm Người Đàn Bà Ham Thích Hội Hè Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Tôi sinh ra trong một thành phố không lớn, ở trung tâm Italia, gần biển. Thành phố của chúngtôi xấu xí, tuy cổ kính; nhưng mặc dù đã có từ lâu, nó chẳng có giá trị lịch sử hay nghệ thuậtnào, cả những công trình đồ sộ cũng không có. Nhiều thế kỷ qua, nó chẳng có gì đặc biệt,nhưng gần đây nó được kiến thiết thêm, trở thành khá hiện đại. Ở quảng trường trung tâm lànhững dinh thự tuy cổ kính nhưng xấu xí, và nhà thờ -còn lâu mới được coi là một di tích vănhóa thời cổ- cây cối còi cọc, hình như là loại ngô đồng mọc lên ở đó.Khu trung tâm này được coi là mê cung của những ngõ ngách ngoằn ngoèo với những ngôi nhàcỏ đơn sơ; xa hơn nữa, bắt đầu những đại lộ mới, rộng rãi, thẳng tắp, bên lề trồng trúc đào;những con đường ấy kéo dài tới tận ven thành phố, dọc đường mọc lên những dinh thự đơngiản.Ở thành phố chúng tôi có một ngành công nghiệp gì đó liên quan ít nhiều với nông thôn; cónhiều gia đình khá giả -bác sĩ, luật sư, thương nhân; nền kinh tế của chúng tôi càng phát triển thìcông việc của họ càng thuận lợi.Bạn tự hỏi, tại sao tôi lại mô tả thành phố của mình nhỉ? Là vì thế này: tôi yêu nó đến mức tuyđã ra ở riêng và chuyển sang ở Rôma rồi, tôi vẫn phục hồi được bối cảnh quen thuộc và sống lạicuộc sống trước đây của mình. Chúng tôi dọn đến ở khu phố mới, gồm quảng trường trung tâmvà một vài đường phố chạy tới đó. Nó là bản sao chính xác của quê hương tôi, quanh nó là cảmột sự nhộn nhịp đô thành, nhưng chẳng hề gì, có thể không lưu ý tới chuyện đó.Quảng trường ở Rôma, nơi chúng tôi đang ở, cũng như ở quảng trường thành phố quê hươngtôi, tất cả những thứ cần thiết đều có: nhà thờ, rạp chiếu bóng, các loại cửa hàng lương thực,thực phẩm, dụng cụ gia đình, quần áo may sẵn, văn phòng phẩm và sách, cả cột xăng tự độngvà cả “siêu thị” nữa.Chúng tôi ở gần quảng trường, trên tầng sáu một ngôi nhà nhiều tầng -cả đường phố đều xâynhững loại nhà như vậy. May mắn cho tôi: tình cờ mới vỡ lẽ là trong ngôi nhà chúng tôi, có mộtbà góa đồng hương với tôi. Chúng tôi làm quen với nhau, bà giới thiệu tôi với các bạn đồnghương khác sống quanh đó. Đối với tôi, điều đó rất quan trọng, vì tôi nói đặc sệt giọng địaphương và sự tiếp xúc với những người phát âm giống như mình gây cho tôi ấn tượng là tôi chưaTrang 1/4 http://motsach.infoNgười Đàn Bà Ham Thích Hội Hè Sưu Tầmhề rời khỏi nhà mình.Chủ nhật, chúng tôi cùng đi lễ nhà thờ, thứ bảy đi xem chiếu bóng, cách một ngày lại cùng điuống cà phê. Tôi dùng thì giờ đúng y như ở thành phố quê hương: sáng ra quảng trường muabán, khoảng sáu bảy giờ đi dạo. Vì thế cuộc sống ở Rôma của tôi in hệt như hồi trước khi ra ởriêng khi tôi còn là con gái, sống với bố mẹ ở tỉnh lỵ. Ở trung tâm Rôma, tất cả các danh lamthắng cảnh như các thành phố Vênêtô, Cônđốtti, các quảng trường Cônlônhơ và Pôpôlô, mộtnăm tôi chỉ miễn cưỡng tới đôi ba lần.Đặc biệt các ngày lễ đã duy trì trong tôi ảo tưởng như tôi chưa hề xa rời thành phố quê hương.Ở tỉnh lỵ chúng tôi, người ta tổ chức các ngày lễ nghiêm chỉnh, ngay cả khi người ta không tinvào cái mà người ta ăn mừng. Người ta lần lượt ăn mừng các ngày lễ dân gian cổ xưa, lễ nhàthờ, và đặc biệt là những ngày lễ gia đình: sinh nhật, lễ kỷ niệm.v.v... Tất nhiên, cả những ngàylễ chính thức nữa.Sống ở Rôma giữa các đồng hương, tôi hoàn toàn có thể tiếp tục tập quán này: ăn mừng tất cảcác ngày hội của chúng tôi. Cũng có người trong số đó ăn mừng ở thủ đô -kể ra có khác đi chútít. Ví dụ như ở quê, người ta gán cho ngày hội hóa trang, một ý nghĩa lớn hơn nhiều, suốt nămngười ta nóng lòng sốt ruột đợi nó, như đã thành lệ từ ngày xửa ngày xưa. Còn ở Rôma, ngườita làm rầm rĩ rùm beng lên, cái chính cốt để cho trẻ em tiêu khiển, có thế thôi.Cần phải nói là chồng tôi hoàn toàn không chia sẻ các sở thích với tôi. Mặc dù anh sinh trưởngở cùng một thành phố với tôi, nhưng ngay từ hồi còn nhỏ, anh đã sang Mỹ học. Trở về, anh làmột người “Mỹ” chính cống: lúc nào anh cũng mặc bộ trang phục sẫm bằng vải mỏng, áo lóttrắng và cà vạt sẫm. Bộ tóc đỏ cắt kiểu “bốc” như người Đức, búi tông đơ hai bên mái. Kể đeokính cũng bằng thừa, vì lúc nào mà anh chả nghiêm trang, kiên quyết. Về chuyên môn, anh làchuyên gia dầu mỏ, nên phần lớn thời gian trong năm anh phải đi xa. Bao giờ anh cũng đi tớimột số nước nhất định: Iran, vùng Cận Đông và Libi, hoặc anh tới châu Mỹ latinh, cụ thể làVênêduêla.Còn tôi thì lại không thích đi du lịch. Nhiều lần chồng tôi ...