Lẳng lặng lướt qua những bức tranh treo trên vách, nhìn chúng bằng một đôi mắt hờ hững, bất chợt người phụ nữ ấy quay về phía anh, hỏi với một kiểu cách như thể nàng đang làm điều tự nhiên nhất trên đời: “Kiểu tranh của anh cứ như là Picasso gì gì đấy phải không?” Anh gần như là há hốc vì một cơn bực bội phi lý: Picasso gì gì đấy? Cô ả ngớ ngẩn này đang muốn nói về cái gì? Dừng một chút, anh thở ra nhẹ, trả lời một cách từ tốn. “Vâng, Picasso...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đàn bà khóc Người đàn bà khóc TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOALẳng lặng lướt qua những bức tranh treo trên vách, nhìn chúng bằng một đôi mắt hờhững, bất chợt người phụ nữ ấy quay về phía anh, hỏi với một kiểu cách như thể nàngđang làm điều tự nhiên nhất trên đời: “Kiểu tranh của anh cứ như là Picasso gì gì đấy phải không?”Anh gần như là há hốc vì một cơn bực bội phi lý: Picasso gì gì đấy? Cô ả ngớ ngẩn nàyđang muốn nói về cái gì? Dừng một chút, anh thở ra nhẹ, trả lời một cách từ tốn. “Vâng, Picasso Pablo. Một hoạ sĩ Tây Ban Nha. Ông ta là hoạ sĩ theo trường phái trừutượng. Và có lẽ những bức tranh của tôi trong triển lãm này cũng có thể gọi là trừu tượng.Nếu như đó là ý cô muốn đề cập tới.” Lúc ấy, vì mải tập trung vào việc ứng xử một cách lịch lãm và hài hoà như một quíông đúng mực, anh đã không ghi nhớ được khuôn mặt của người phụ nữ vào lúc ấy. Đólà điều mà anh đã rất hối tiếc về sau này. Nhưng khi đó thì chuyện cũng đã xong. Tất cảđã gói ghém gọn ghẽ vào trong ký ức, chẳng thể nào làm gì được. Nhưng ấn tượng duynhất của anh về nàng vào lúc này, ngoài việc nàng có hai đôi mắt, một cái miệng và mộtcái mũi, bình thường và dễ quên lãng như tất cả những người đàn bà khác; đó là gươngmặt với lớp phấn thật trắng và một đôi môi sơn thật đỏ, rất đỏ. Nhìn chung nàng dễ coi.Nhưng nàng kỳ quặc và lạc lõng. Anh biết hầu hết những người xuất hiện trong buổi triểnlãm của mình, thân hoặc không thân, hoặc chỉ đơn giản là “có biết”. Nhưng anh khôngbiết nàng, điều này anh chắc chắn. Dẫu sao thì, ngày hôm đó, gương mặt trắng và đôi môi đỏ ấy đã ở cùng với anh suốtđêm, ít ra thì cũng tới khi anh chìm vào giấc ngủ. Chiều tối hôm ấy, anh đã thấy mình ngập trong nỗi niềm phấn khích, pha lẫn chánchường một cách kỳ lạ mà vẫn không hiểu được vì sao. Kiểu như một cảm giác thở ranhẹ nhõm, lúc ngồi gỡ cho kỳ được đám chỉ rối. Trong đám đông rào rào như một bầycào cào cắn lá xung quanh, anh thỉnh thoảng đưa mắt tìm bóng người đàn bà đó. Nàngnhẩn nha, xem tranh, nhấp rượu, không trò chuyện với ai, không có vẻ quen biết mộtngười nào. Và cũng rất tự nhiên như khi nàng bất chợt bắt chuyện với anh, lúc khách khứa đã ra vềgần hết, nàng tiến về phía anh và mời anh đi uống một chút gì đó. Anh cười thầm: “Cô ta đã uống “chút gì” từ suốt nãy giờ” nhưng vẫn đồng ý. Dù thậttrong lòng vẫn không thể hiểu tại sao. Không có một lý do gì để chấp nhận lời mời củangười phụ nữ xa lạ này. Anh không bị cuốn hút bởi type của nàng, và nàng ta cũng khôngphải là dạng đặc biệt xinh đẹp. Những dẫu sao, cuối cùng họ đã đến một bar nhỏ. Haingười đã cùng ngồi uống, cùng nói những câu chuyện vớ vẩn gì đấy. Mà hình như hầuhết là những chuyện không đầu không đuôi, không cả về bản thân anh lẫn về nàng. Anhbiết được duy nhất một cái tên “Vân”. Mà anh cũng không hỏi thêm. Trong cái thành phốđông đúc này có lẽ có cả triệu người tên Vân. Có đúng thế không? Anh cũng không chắc.Không ai bỏ thời gian để nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó.*** Ký ức về buổi tối hôm đó như được lọc qua một đám khói mù sương, của mấy chụcđiếu thuốc lá thở mờ mịt không gian quán bar nọ. Anh nhớ khi khói tan, là lúc anh thấymình đang đu đưa phía trên người nàng. Anh có cảm tưởng như mình đang lơ lửng, vớimột sợi dây vô hình lủng lẳng giữa không trung, nối từ lưng anh lên đến một điểm nàođấy trên trần nhà. Ở vị trí này, anh ngắm nàng với một cặp mắt hờ hững, hơi mệt mỏi. À,chuyện là thế này? Đại khái anh nghĩ thế. Mình sắp ngủ với nàng. Mà tại sao lại ra thếnày nhỉ? Nhưng đã thế này rồi thì cũng chả thế nào khác được. Còn làm thế nào khácnữa? Gương mặt nàng phía dưới anh, vẫn trắng và môi vẫn đỏ. Trong ánh sáng mờ ảo,nàng trông có vẻ buồn. Anh muốn vặn cho đèn rõ hơn, anh muốn nhìn kỹ nàng một chút. Cánh tay anh khi vừavươn ra đến cái nút của ngọn đèn ngủ đầu giường thì đã bị bàn tay nàng nhẹ nhàng chặnlấy. Nàng khẽ lắc đầu. Anh đành hôn hít nàng qua loa rồi bắt đầu. Giữa lúc ấy, bỗng nhiên nàng khóc. Không nấc lên thành từng tiếng. Chỉ là nước mắtchảy ra đó thôi. Nước mắt đẫm thành đôi dòng trên gương mặt phấn trắng của nàng. Anhbỗng phân vân. Thái độ nhạt nhẽo của anh đã làm nàng chán ghét hay buồn bã gì chăng?Nhưng nàng đã đặt bàn tay lên cánh tay anh, vuốt nhẹ nhàng, và kéo anh lại sát hơn.Không có cách gì khác hơn, anh đành tiếp tục. Để cho tập trung, anh đành nhắm mắt lại.Không có gương mặt của nàng. Không có vẻ buồn bã của nàng. Không còn phòng ngủ.Không còn ánh sáng chung quanh. Giờ đây chỉ có một màu đen. Phía trên góc khoảngkhông màu đen ấy, là một cái gì như một làn màu cam: ánh sáng nhẹ của cái đèn ngủ nọ. Rồi thì khoảng màu cam ấy hoá ra như một đốm sáng của mặt trời, và anh thấy mìnhlướt đi trên một cánh đồng trồng đầy lúa mạch. Không gian đẫm một màu vàng óng. Anhcứ trôi, cứ trôi đi. Gió thổi nhẹ nhàng và những bông lúa mạch chập chờn như thể trongmột bộ phim quay chậm, như trong một ...