Danh mục

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG NGÔI BIỆT THỰ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.57 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Về đêm, thỉnh thoảng Huân lang thang trên những con đường của Huế, nhìn những ngôi biệt thự, ẩn kín sau những vòm cây, mà bóng tối làm nổi bật những ô ánh sáng chui qua cửa sổ của những ngọn đèn như gợi nhớ cho Huân những kỉ niệm, lịch sử của một thời oanh liệt. Mỗi ngôi biệt thự là một thế giới riêng tư, bí mật, ở đó chỉ có chủ nhân, những người trong gia đình cùng sống, cùng chia sẻ, cùng cảm nhận. Huân thích những ngôi nhà vườn, những ngôi biệt thự ẩn kín...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG NGÔI BIỆT THỰ NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG NGÔI BIỆT THỰVề đêm, thỉnh thoảng Huân lang thang trên những con đường của Huế, nhìn những ngôibiệt thự, ẩn kín sau những vòm cây, mà bóng tối làm nổi bật những ô ánh sáng chui quacửa sổ của những ngọn đèn như gợi nhớ cho Huân những kỉ niệm, lịch sử của một thờioanh liệt.Mỗi ngôi biệt thự là một thế giới riêng tư, bí mật, ở đó chỉ có chủ nhân, những ngườitrong gia đình cùng sống, cùng chia sẻ, cùng cảm nhận.Huân thích những ngôi nhà vườn, những ngôi biệt thự ẩn kín sau vòm cây xa xa đó.Những ngôi biệt thự có chiều sâu, không gian thăm thẳm và tách biệt hẳn với thế giới bênngoài.Mỗi lần về Huế, lúc có giổ, chạp, Huân đi thăm bà con, bạn bè, ấy cũng là lúc chàng sốnglại với kỉ niệm một thời.Con đường Chi lăng nằm bên tả ngạn sông Hương, chạy dài từ cầu Gia Hội cho đến cuốiđường là bến đò chợ Dinh. Tại phần đất ấy, trên mép bờ sông Hương có ngôi biệt thự, đốidiện nhà Huân.Ngôi biệt thự đó là một phần tuổi thơ của Huân. Những ngày Huân không đi học. Huântrải qua thời gian ở đó: những lúc câu cá dưới bến, những lúc leo cây hái ổi cùng nhữngtrò chơi trốn bắt mà các lùm cây, bụi cỏ là những điểm tựa an toàn cho Huân chui rúc.Chủ nhân ngôi biệt thự là chú Hượt, con trai thứ hai của ông Bộ, cũng ở sát bên phần đấtkế tiếp. Chú Hượt vắng nhà thường xuyên, ít khi Huân thấy mặt, sau này Huân biết đượcchú là Trưởng ty cảnh sát tỉnh Khánh Hòa.Gọi là ngôi biệt thự thì cũng không đúng lắm. Ngôi nhà liên hoàn, chiều sâu (tính luônkhu vườn) cả 100 mét, nhà trước là mặt tiền, nhìn ra đường Chi lăng, là một căn nhà phố,gồm căn nhà chính, vách ciment lợp ngói, liền với nhà dưới, bên hông là một quán bánhàng, nối liền, chạy dài ra sau gồm nhà bếp, nhà ăn, sâu hun hút.Nhà sau được liên hoàn với nhà trước. Đây là một nhà rường, bằng gỗ lim, gỗ trắc, lợpngói để làm căn thờ. Mái nhà hình chữ A, sà xuống thấp, đứng trên bậc thềm, có thể đưatay đụng ngói. Huân thích nhất bộ bàn ghế, tủ thờ toàn bằng gỗ trắc, khảm xà cừ, nhữngcon cong, con phượng và hai bức hoàng phi gợi nhớ tiền nhân.Huân tò mò nhìn vào bàn thờ, trên đó Huân thấy chân dung bán thân một người phụ nữtrẻ đẹp, tóc bối ra đằng sau, cổ cao, đôi mắt to đen, sáng quắc, khuôn mặt toát ra vẻ đàicác diễm lệ nhưng man mác buồn. Có lần Huân tò mò hỏi cha về ảnh người phụ nữ nàythì được biết đó là người vợ trước của chú Hượt, đã chết sớm vì bệnh hiểm nghèo.Một lần, qua chơi với đứa bạn trong xóm, Huân được ông Bộ dặn là không được vào nhàthờ vì trong đó hồn ma người phụ nữ trên bàn thờ bước xuống bắt giữ, sẽ bệnh mà chết.Huân nghĩ đó là ông Bộ dọa để bọn Huân sợ.Tuy vậy, Huân vẫn thích nghỉ chân dưới mái hiên để được chiêm ngưỡng chân dungngười phụ nữ đẹp vắn số.Tại sao nàng chết? Nàng chết quá sớm! Huân ngậm ngùi nhìn chân dung nàng và ướcmong sao nàng có thể từ trong ảnh bước xuống, nhìn Huân, nở một nụ cười.“Đập cổ kính ra tìm lấy bóng.Xếp tàn y lại để dành hơi”Từ nhà thờ nhìn ra là sân vườn, rộng bao la, bát bát ngát, đi hết vườn là đến bến, cónhững tấng cấp bước xuống là giòng sông Hương hiền hòa. Nhìn ra xa xa là những chiếcthuyền ghe đang lướt nhẹ trên sông. Trên bến mát rượi. Những tàng lá của cây sung, bụitre tỏa bóng, che hết ánh nắng mặt trời cho ta cảm giác mát mẽ, dịu dàng.Chính bến nước này, là nơi chị Huân vẫn thỉnh thoảng qua giặt rửa. Những chiều mùa hè,trời nóng oi bức, Huân và người anh kế vẫn thường băng qua đường, đi ngả rẽ, bên hôngnhà, xuống bến để tắm tại đây.Thích nhất là những lần Huân thả cần câu để câu cá, thường là cá bóng hay cá ngạnh. Cólúc bọn Huân đưa tay mò xuống các kẽ đá, thính thoảng bàn tay chạm được một vật gì lạ,Huân túm lấy. Có khi là một con rạm, có khi là một con tôm càng lớn. Những lần như thếcả bọn sung sướng nhảy cởn.Ngoài việc bắt rạm, câu cá, khi chán, bọn Huân đi lách vào các bụi cây hái quả, nhữngcây cà chua đầy trái, chín đỏ ối, có những lúc còn leo lên cây đào, ăn chán, hái một ít, tụtxuống, làm trò chơi buôn bán, …Chuyện kể về gia đình chú Hượt cũng ly kì. Hai anh em Huân vẫn thường qua nhà chú đểchơi đùa. Gia đình chú không săn sóc cây cối nhưng ông Bộ, người cha trực tiếp trồng vàthuê người đến chăm bón. Hai anh em được ông Bộ xem như người nhà nên chuyện anhem Huân qua chơi là bình thường.Huân chỉ biết một số rất ít về người vợ đã yên nghỉ của chú Hượt, ngày đó chàng cònnhỏ, ít quan tâm đến chuyện người lớn . Riêng người vợ sau của chú, duyên dáng, bặtthiệp. Bà thuộc phụ nữ ít học, chồng đi làm xa, ở nhà nuôi con và có vẻ cam phận, thỉnhthoảng nàng cũng thường hay qua nhà Huân chuyện trò cùng với bà chị dâu của Huân(chồng đi tập kết), một đôi khi vừa nói chuyện vừa đùa dỡn với bà nội Huân.Lâu lâu, vài ba tháng, chú Hượt lại về, bên nhà đầy ắp tiếng cười. Chú đưa vợ, con đichơi, dạo phố, mua sắm. Huân còn nhớ mãi cảm giác những trái thanh long ăn lần đầutiên, vị ngọt ngọt lạt lạt kèm theo sự mát dịu êm êm vào cơ thể làm Huân nhớ mãi.Có thể nói tron ...

Tài liệu được xem nhiều: