Tôi không biết vì sao phụ nữ yêu hoặc thích tôi. Nhưng tôi không quan tâm tại sao lại như thế. Tôi nghĩ tôi có thể sống không cần người đàn bà nào. Có lẽ tôi là thành viên của một tôn giáo đặc biệt nào đó, ở đó, tình yêu của phụ nữ chẳng là cái gì cả. Cần nói lại, thực sự tôi chưa bao giờ biết vì sao con gái và đàn bà thích tôi. Thế là, năm đó tôi bốn mươi tuổi. Tôi nghĩ mình có thể yên tâm sống đơn độc như vậy cho đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đào HoaNgười Đào Hoa Sưu Tầm Người Đào Hoa Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Tôi không biết vì sao phụ nữ yêu hoặc thích tôi. Nhưng tôi không quan tâm tại sao lại như thế.Tôi nghĩ tôi có thể sống không cần người đàn bà nào. Có lẽ tôi là thành viên của một tôn giáođặc biệt nào đó, ở đó, tình yêu của phụ nữ chẳng là cái gì cả. Cần nói lại, thực sự tôi chưa baogiờ biết vì sao con gái và đàn bà thích tôi.Thế là, năm đó tôi bốn mươi tuổi. Tôi nghĩ mình có thể yên tâm sống đơn độc như vậy cho đếngià. Trên phố, mỗi khi có người đàn ông nào đó đèo phụ nữ đi qua, qua chỗ tôi, là gãta cho xechạy bay chạy biến, như để thoát một đe dọa. Tôi cười vì sự lo lắng thái quá đó. Thực ra tôikhông hề quan tâm đến người đàn bà ngồi sau lưng họ.Trên góc phố, nơi tôi thường đi dạo, có rất nhiều phụ nữ. Tuy dửng dưng, dần dần tôi thuộc mặthết.Trong những năm gần đây, cuộc sống đặc biệt nặng nề đối với tôi. Nhiều khi soi gương, tôi bànghoàng nhận thấy mình đổi khác dần dần. Khuôn mặt rạng rỡ trước đây lặng tắt, cặp mắt ưu tưhiện ra, má hóp vào, râu ria một ngày cạo hai lượt mới sạch.Tôi có thói quen ngày một bữa đến quán cơm bụi, bữa còn lại ăn tại nhà. Đó là vì tôi khôngmuốn mẹ tôi quá vất vả về chuyện ăn uống của tôi.Một hôm, khi đi làm về, tôi có thư. Thư không đề tên người gửi, nhưng tên tôi thì rõ ràng. Mẹtôi nói thư tới từ sáng. Mở thư, tôi thấy mươi dòng chữ, bằng thứ chữ cái to tròn, lời lẽ có phầndè dặt, hỏi thăm tôi. Cuối thư, cô chúc mừng sự nổi tiếng của tôi, lấy làm tự hào được biết tôi.Giống như viên đá ném xuống nước để lại dăm vòng gợn rồi biến mất, lá thư cũng kết thúc độtngột và không rõ ràng.Tôi thở dài, đọc lại, rồi cất thư vào ngăn kéo, trong hộp thư phụ nữ gửi.Rồi tôi đọc sơ một cuốn sách mô tả con mẹ Lường thời hiện đại, khoái trá lẫn buồn rầu.Tôi ngủ quên lúc nào không biết, quyển sách cũ rơi xuống cạnh đầu.Khi tôi thức dậy, đãquá nửa đêm. Phòng tôi tĩnh lặng tuyệt đối. Những vì sao đầu thu lấp lánh xavời bên ngoài cửa sổ.Tôi dụi mắt, nằm hơi lâu trong bóng đêm. Rồi bật đèn, đem thư của các phụ nữ ra hờ hững đọclại.Trang 1/7 http://motsach.infoNgười Đào Hoa Sưu TầmTôi thấy họ xa xa như vậy mà thích hơn.Năm ngày sau, khi tôi đi làm về, mẹ tôi bảo:- Hôm nay có gói bưu kiện gửi con.Tôi bóc ra, thấy một hộp patê thịt lợn, ngạc nhiên thật sự.Mẹ tôi hỏi:- Có gì lạ đấy?Tôi không đáp, mà hỏi:- Có phải mẹ đặt mua hộp này không?- Không. Mẹ có tiền đâu.Bà cúi nhìn:- Món ưa thích của con đấy.Bỗng bà mở to mắt nhìn tôi:- Cẩn thận con ạ. Nhỡ trong đó có thuốc độc, hay quả bom thì sao?Mẹ con tôi nhất trí đặt món quà nặc danh kia lên đỉnh bức tường cũ mãi tít xa.Ba ngày sau, tôi nhận thư, cùng kiểu chữ hôm trước. Thư hỏi: “Anh có nhận được món quà hômtrước của em không?” Chỉ như vậy.Tôi thấy tất cả những cái này có gì đó khác thường, không đáng tin cậy.Mùa xuân năm đó, tôi đi dạo cùng một phụ nữ lịch thiệp. Tuổi của người đó hơi cao. Cũng lại cómột đời chồng rồi. Khi chúng tôi đi dạo, thật ra cũng vui vẻ. Chúng tôi đều là những người từngtrải. Nhưng không hiểu sao, nỗi buồn len lén nằm trong tim tôi. Tôi thấy cuộc vui này bất xứng.Nó không thích hợp với người như tôi.Vì lẽ đó, tôi từ chối đi quá khuya.Tôi chẳng muốn gì ở người đó.Cảm giác bất xứng dày vò tôi. Như là có gì đó đáng thế, nhưng mà lại không thế. Có cái gì đócần sửa đổi. Có lẽ tất cả ở phía trước kia. ở nơi nào đó nấp náu bí mật to lớn, then chốt của đờitôi. Có lẽ mục đích cuộc sống của tôi là nắm cho được bí quyết đó.Có lẽ cuộc sống của tôi là cuộc hành xác dẫn tới điều huyền diệu đó, kho tàng hạnh phúc lớnđó.Điều cần tìm kiếm đó, tôi có lúc tưởng là chính tôi. Nhưng khi nổi danh, tôi bỗng hiểu, bản thântôi chưa phải tất cả. Còn điều bí mật nào đó ngoài tôi. Nó phải là cái gì đó giống như quà tặngcủa Thượng đế, cái gì đó mà tự tôi đáng được hưởng, bất chấp tôi là người như thế nào. Nó chắcgiống một lời khen tặng quá đáng mà dù xấu hổ, đôi khi ta vẫn muốn được nhận. Điều đó có gìTrang 2/7 http://motsach.infoNgười Đào Hoa Sưu Tầmgiống như là sự siêu việt.Cái then chốt siêu việt đó, tôi nhiều lúc cảm thấy nó đó, nó tới nơi rồi, nhập làm một với cá thểtôi rồi, đúng thế mà lại không phải.Cái cảm giác duy nhất tồn tại sau bao nhiêu thăng trầm vẫn là bất xứng.Khi tôi lượn xe qua chỗ đó, góc phố đó, tôi nhìn thấy cô ta ...