- Masa, sao em đứng đó hả? (Chị chớp mắt nhanh một cái). Thôi về nhà đi chứ. (Chị có vẻ bồn chồn, hai bàn chân bé nhỏ đầy bụi bặm đứng không yên, chị thở dài và cúi đầu xuống). Em về đi, về đi, anh sẽ về ngay thôi. Người phụ nữ xách làn lên rồi cất bước. Anh lính nói:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đẹp Sao HỏaNgười Đẹp Sao Hỏa Alecxei Tolxtoi Người Đẹp Sao Hỏa Tác giả: Alecxei Tolxtoi Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012Trang 1/131 http://motsach.infoNgười Đẹp Sao Hỏa Alecxei Tolxtoi Chương 1 - Bản Thông Báo Kì LạỞ phố Bình Minh Đỏ, xuất hiện một bản thông báo kì lạ: đó là một tờ giấy nhỏ, màu xám, đóngvào bức tường nhiều chỗ đã long hết lớp vữa của một ngôi nhà hoang vắng. Khi đi qua, phóngviên một tờ báo Mỹ là Arsiban Xcail trông thấy một phụ nữ trẻ tuổi, chân đi giầy không bít tất,mặc chiếc áo liền váy bằng vải hoa sạch sẽ đang đứng trước tờ thông báo. Chị mấp máy môiđọc. Gương mặt mệt mỏi và xinh xắn của chị không lộ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt lãnh đạm. Chịvuốt mái tóc quăn ra sau tai, nhấc làn rau dưới đất lên rồi sang bên kia đường.Bản thông báo đáng được chú ý nhiều hơn thế. Xcail tò mò đọc một lần, rồi tiến lại gần thêm,đưa một tay lên dụi mắt, đọc lần nữa:Twenty three; - Cuối cùng ông ta nói. Như vậy có nghĩa là: “Quỷ tha ma bắt mình với tuốt tuộtmọi thứ của mình đi”.Bản thông báo viết:Kĩ sư M. X. Los mời những người muốn bay lên Sao Hỏa cùng với ông vào ngày 18 tháng támđến gặp ông để bàn bạc riêng từ 6 giờ đến 8 giờ tối. Đường bờ sông Jdanovxcaia, nhà số 11, ởngoài sân.Bản thông báo được viết một cách bình thường và đơn giản, bằng bút chì graphít.Bất giác Xcail đưa tay lên tự bắt mạch mình: mạch ông bình thường. Ông nhìn đồng hồ: lúc ấy làbốn giờ mười phút, ngày 17 tháng 8 năm 192...Với một lòng dũng cảm, bình tĩnh, Xcail đón chờ mọi thứ chuyện xảy ra trong cái thành phốđiên rồ này. Nhưng bản thông báo đóng trên bức tường vữa tác động đến ông ta cực kì mạnhmẽ.Gió thổi hun hút trên đường phố Bình Minh Đỏ vắng vẻ. Cửa sổ các ngôi nhà nhiều tầng, ô thìbị vỡ kính, ô thì bị bịt kín, bằng những tấm gỗ, trông như bên trong không có người ở - khôngthấy một cái đầu nào thò ra phố. Người phụ nữ trẻ tuổi đặt làn xuống vỉa hè, đứng bên kiađường nhìn Xcail. Gương mặt xinh xắn của chị trông bình thản và mệt mỏi.Hai gò má Xcail hơi động đậy. Ông ta lấy chiếc phong bì cũ, ghi lại địa chỉ của Los: vừa lúc đócó một người cao lớn, vai rộng dừng lại trước bản thông báo. Người này không đội mũ, căn cứvào quần áo mà xét, thì đây là một anh lính, anh ta mặc áo nỉ không có đai lưng, chân quấn xàcạp. Hai tay anh ta chẳng biết làm gì nên đút vào hai túi. Cái cổ chắc nịch căng ra khi anh ta bắtđầu đọc bản thông báo.- Gớm nhỉ, bay lên tận Sao Hỏa cơ à! - Anh ta nói với vẻ thích thú, rồi ngoảnh gương mặt vô tưrám nắng về phía Xcail. Thái dương anh ta có một vết sẹo trăng trắng chạy chéo xuống. Mắtanh ta màu nâu và cũng như ở phía người phụ nữ kia, có một ánh tinh nghịch. (Từ lâu, Xcail đãnhận thấy nét đó trong đôi mắt người Nga, thậm chí ông ta còn nhắc tới nét ấy trong một bàibáo: “... Mắt họ không biểu lộ một điều gì rõ ràng, khi thì giỡn cợt, khi thì kiên quyết đến táobạo, và cuối cùng, có khi lại biểu lộ một vẻ bề trên khó hiểu - những cái đó tác động cực mạnhTrang 2/131 http://motsach.infoNgười Đẹp Sao Hỏa Alecxei Tolxtoiđến người châu Âu”.- Kể bay một chuyến với ông ta cũng đơn giản thôi nhỉ, - người lính lại nói, anh ta mỉm cười hồnnhiên đồng thời nhìn Xcail từ đầu đến chân.Bỗng anh ta nheo mắt, nụ cười tắt hẳn trên môi. Anh ta chăm chú nhìn người phụ nữ bên kiađường vẫn đang đứng không nhúc nhích bên cạnh làn rau.Anh ta hất cằm bảo:- Masa, sao em đứng đó hả? (Chị chớp mắt nhanh một cái). Thôi về nhà đi chứ. (Chị có vẻ bồnchồn, hai bàn chân bé nhỏ đầy bụi bặm đứng không yên, chị thở dài và cúi đầu xuống). Em vềđi, về đi, anh sẽ về ngay thôi.Người phụ nữ xách làn lên rồi cất bước. Anh lính nói:- Tôi về lực lượng dự bị là do bị thương. Buồn quá nên đi lang thang đến đây, lại đọc thấy bảnthông báo này.- Anh định đến đường bờ sông ghi trong tờ thông báo này đấy à? - Xcail hỏi.- Nhất định tôi sẽ đến đó.- Nhưng bay năm mười triệu kilômet trong khoảng không gian không có không khí thế nàođược. Đó là một chuyện nhảm nhí.- Tất nhiên là xa lắm rồi.- Đó là một chuyện bịp bợm hoặc một chuyện mê sảng.- Thì chuyện gì chả có thể xảy ra!Xcail, bấy giờ cũng nheo nheo mắt nhìn anh lính từ đầu đến chân. Anh lính đang nhìn ông ta,đúng như thế: giễu cợt, với một vẻ bề trên khó hiểu. Xcail tức giận đi về phía sông Neva. Ôngbước những bước dài, vững vàng. Đến một vườn hoa, ông ngồi xuống chiếc ghế đá, thọc tay vàotúi. Như tất cả những tay nghiện thuốc và bận nhiều công việc, ông để thuốc ngay trong túi. Chỉbằng một động tác của ngón tay cái, ông đã nhồi được thuốc và ...