Trong đêm đầu hè, khi Diêu Thiên Bình đang rối bời trong điểm mù khi xưa thì anh đã vô định bước tới vị trí điểm mù phát sinh. Chỉ có điều, lúc này " Không biết người xưa giờ ở đâu. Từng đợt gió đêm vẫn lạnh lẽo thổi đều trên cầu như xưa ".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 11 Phần 11Trong đêm đầu hè, khi Diêu Thiên Bình đang rối bời trong điểm mù khi xưa thìanh đã vô định bước tới vị trí điểm mù phát sinh. Chỉ có điều, lúc này Khôngbiết người xưa giờ ở đâu. Từng đợt gió đêm vẫn lạnh lẽo thổi đều trên cầu nhưxưa .Trước mắt anh lại hiện lên bóng hình cô. Bóng cô lướt đến trước ngực anh, rồigặm nhấm trái tim anh. Anh có cảm giác tim của mình bị bóng hình cô bóp nát,máu tươi rỉ ra đầm đìa. Khuôn mặt anh vô cảm khác thường, nhưng trong lònganh lại đang nổi sóng lớn. Anh không thể kiềm chế lòng mình lâu hơn nữa, nướcmắt trào ra. Thường khi đàn ông khóc là lúc họ thương cảm tột độ.May mà những người xung quanh không ai chú ý tới việc anh khóc. Khi DiêuThiên Bình ý thức được mình đang khóc thì vội vàng đưa tay gạt nước mắt. Máanh lạnh cóng nhưng anh vẫn tiếp tục bước vô định về phía trước. Anh lại đimột vòng nữa, lại bắt đầu từ điểm mù này tới điểm mù kia.Anh cũng không biết mình đã đi được bao nhiêu vòng trên cầu nữa. Anh chỉ biếtcàng về đêm trời càng lạnh, dòng người trên cầu càng lúc càng thưa thớt. Điểmmù lại xuất hiện, lúc này chỉ còn mình anh cô độc trên cầu.Trước mắt anh, một lần nữa lại hiện lên hình dáng của cô. Cô đang đứng cáchanh không xa lắm, cô đang cười với anh, nụ cười đẹp như thế không thể khôngkhiến người ta xao động. Nụ cười của cô quyến rũ như vậy khiến người kháckhông thể không rạo rực. Cô đưa tay vuốt mấy lọn loà xoà trước trán rồi nhảymột mình trong đêm.Chính điệu nhảy này đã khiến Diêu Thiên Bình tỉnh lại. Anh nhận thấy Lê Hồngtrước mắt mình là thật chứ không phải là tưởng tượng nữa.Nhưng anh không thể nào tin vào mắt mình. Anh sững sờ rồi trân trân nhìn côcười với mình, nhưng anh lại không thể cử động được. Những ngày này anh luônnghĩ tới cô, luôn chờ mong giây phút được ôm chặt cô vào lòng để cô không thểbỏ đi được nữa. Nhưng lúc này, khi đã thực sự nhìn thấy cô rồi, anh lại đứngnhư trời trồng, không thể nhúc nhích.Mãi tới khi cô không cười nữa, quay người đi ngược lại hướng của anh thì anhmới thực sự ý thức được tính chân thật về sự tồn tại của cô. Anh gọi to tên côrồi chạy như bay về phía cô. Đó là Lê Hồng của anh, đích thực là Lê Hồng củaanh.Khi anh vừa cất bước chạy thì cô đã nhanh như chớp, nhẹ nhàng nhảy xuốngcầu.Tư thế đó có thể nói là thân thủ tuyệt kỹ, có thể nói là đẹp tuyệt. Lê Hồng mặcchiếc váy dài kiểu đuôi cá màu tím nhạt. Khi cô nhảy khỏi lan can của cầu, haichân cô hơi mở, chiếc váy bị không khí cản lại. Dưới ánh đèn lấp lánh, cảnhtượng đó sáng rực, chói loà. Ánh sáng đó chỉ một lát sau sẽ tắt lịm, giống nhưđốm lửa cháy trong màn đêm vậy.Khi Diêu Thiên Bình trấn tĩnh lại sau sự kinh ngạt tột độ thì Lê Hồng đã rơixuống sông. Lê Hồng giống như nàng tiên cá lặn mất tăm dưới đáy sông sau cútiếp nước tung toé.Diêu Thiên Bình bám vào lan can rồi đưa mắt nhìn xuống dưới , dưới cầu chỉ cònthấy nước văng tung toé, mọi thứ đã trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có. Tronggiây phút đó, anh chỉ có một ý nghĩ là nhảy xuống sông.Suốt mấy ngày nay, anhđã đi khắp mọi ngõ ngách trong cái thành phố này để tìm Lê Hồng, vừa mới nhìnthấy cô trên cầu thì cô lại nhảy xuống sông ngay trước mắt anh. Anh không biếttại sao Lê Hồng lại quyết định nhảy xuống sông, nhưng anh muốn được nhảyxuống cùng cô, được chết cùng cô.Nhưng đúng lúc anh định nhảy xuống thì anh rùng mình vì cơn gió lạnh bất chợtthổi qua. Bỗng dưng đầu óc anh tỉnh táo lạ lùng, có lẽ là tỉnh táo nhất trong haingày nay.Thế là anh quyết định không nhảy nữa. Anh cũng không giải thích nổi tại sao lúcđó mình lại có thể bình tĩnh được như vậy nữa. Anh lại lầm lũi một mình xuốngcầu. Lúc đi tới bờ sông, chỗ Lê Hồng vừa rơi xuống, anh đốt một điếu thuốc,khói thuốc bao phủ quanh anh.Nước sông phẳng lặng, anh có cảm giác dường như dòng sông đang đứng im,không có vết tích của dòng chảy nữa. Cách chỗ anh đứng không xa, ánh đèn rựcrỡ phủ lên trên mặt nước mờ ảo, ánh đèn đó phản chiếu xuống mặt nước rồiđung đưa, dập dềnh với gợn sóng khiến cảnh tượng như thật như mơ.Diêu Thiên Bình cứ ngồi mãi như thế tới tận khi mặt trời lấp ló đằng đông. Tớilúc này anh mới đứng dậy rồi rời đi. Lúc đi trên đường anh cảm thấy người mìnhnhẹ bỗng, cứ như rỗng vậy. Trái tim anh cũng trống rỗng. Anh cũng không hiểunổi cảnh tượng anh nhìn thấy tối qua là thực hay mơ nữa. Anh chỉ biết rằng,hạnh phúc đã không còn thuộc về anh mặc dù có lúc anh đã rất gần với nó.Lúc Thẩm Lực đón Diêu Thiên Bình ở bến xe trời đã nhá nhem tối. Mới có haingày không gặp mà Thẩm Lực có cảm giác Diêu Thiên Bình gầy rộc. Thẩm Lựcgợi chuyện:- Vừa hay Tạ Viễn Kiều gọi điện hẹn mình uống vài chén, cậu lại tới vậy bọnmình cùng đi nhé!Tạ Viễn Kiều là bạn học cùng lớp của họ.Uống rượu ư? Diêu Thiên Bình rùng mình, trông anh lúc này giống như ngườivừa tỉnh cơn say vậy. Thẩm Lực cũng nhận ra điều này, hôm Thẩm Lực rời khỏiThanh Thành, anh đã trả phòng khách sạn rồi tới tạm biệt Diêu Thiên Bình. Khianh dùng chì ...