Danh mục

Người đẹp trả thù - Phần 12

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 64.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 0 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ánh mắt đó đã là quá đủ. Chủ nhân của đôi mắt đó, cô gái có lòng hảo tâm kia vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Cô đang mặc chiếc váy liền ngắn màu trắng tương đối đơn giản, cô cặp tóc với kiểu rất độc đáo khác lạ khiến người khác không thể không để ý. Đuôi tóc cứ tung bay trong gió càng tôn thêm vẻ giản dị và trầm tĩnh của cô
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 12 Phần 12Ánh mắt đó đã là quá đủ. Chủ nhân của đôi mắt đó, cô gái có lòng hảo tâm kiavẫn đang đứng ở chỗ cũ. Cô đang mặc chiếc váy liền ngắn màu trắng tương đốiđơn giản, cô cặp tóc với kiểu rất độc đáo khác lạ khiến người khác không thểkhông để ý. Đuôi tóc cứ tung bay trong gió càng tôn thêm vẻ giản dị và trầm tĩnhcủa cô.Thẩm Lực chỉ dám hìn cô gái bằng đuôi mắt mà thôi. Khi anh cảm thấy tim mìnhđã đập bình thường trở lại, thì phát hiện trái tim anh đã phải chịu sức ép rất lớn,dường như không thể chịu thêm một sự kích thích nào nữa. Anh nắm chặt taycầm, cơ thể tráng kiện run nhẹ. Cảm giác này tới nhanh quá, có thể nói là tới quábất ngờ. Bản thân anh lại không có chuẩn bị gì cả.Mãi khi xe bus tới bến tiếp theo, cô gái kia xuống xe, Thẩm Lực mới thực sự tỉnhtáo trở lại. Anh dõi mắt nhìn cô chậm rãi bước xuống xe rồi biến mất trong biểnngười đông đúc.Lúc cô ta đi ngang qua anh, họ lại nhìn vào mắt nhau lần nữa. Ánh mắt đó khiếnThẩm Lực run rẩy mãi. Bởi lúc này trong đôi mắt trong sáng, thuần khiết của côbây giờ lại có vẻ mơ màng. Ánh mắt mơ màng đó lướt qua mặt Thẩm Lực rồi từtừ thu lại.Từ lúc đó Thẩm Lực không còn biết xe bus tới bến như thế nào nữa, thậm chíanh xuống xe thế nào anh cũng không hay nữa. Trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗiđôi mắt kia. Sự nghi hoặc càng lúc càng lớn. Có thể đây là nguyên nhân chính tạisao trong đầu anh chỉ có ánh mắt kia mà thôi. Kỳ lạ ở chỗ, cô gái kia trong ngàyđầu hè lại đeo khẩu trang màu trắng.Chiếc khẩu trang che mất gần nửa khuôn mặt cô gái và cũng chính vì chiếc khẩutrang này khiến người ta thêm hiếu kỳ, thắc mắc về khuôn mặt của cô. Một côgái với đôi mắt tuyệt đẹp như vậy liệu sẽ có khuôn mặt như thế nào nhỉ? Đôimắt đó giống như một góc của tảng băng mà thôi, do vậy càng khiến người ta tòmò không thôi.Nhưng điều Thẩm Lực cảm thấy bất an nhất lại không chỉ là chuyện này màthực ra đó là tại sao cô gái này lại đeo khẩu trang kia chứ? Việc này lại khiến anhnhớ tới cũng chính thời điểm này hai năm trước. Lúc đó dịch Sars đang hoànhhành, trên đường phố đâu đâu cũng thấy những chiếc khẩu trang màu trắng, tìnhtrạng đó vô tình đã trở thành phong cảnh chính của đường phố lúc đó. Nhưng đólà thời điểm đặc biệt, còn trong trường hợp bình thường như ngày hôm nay tựdưng xuất hiện một cô gái mang khẩu trang khiến người ta không thể không đểý.Điều khiến anh càng không thể bỏ qua được chuyện này là trong bữa cơm thânmật giữa mấy người bạn lâu ngày không gặp vừa rồi, Tạ Viễn Kiều lại mới kểcho anh nghe chuyện về cô y tá với chiếc khẩu trang. Lẽ nào mọi chuyện chỉ làtrùng hợp ngẫu nhiên hay sao?Tạ Viễn Kiều không để ý đến vẻ mặt bất an của Thẩm Lực. Anh cứ ngon lànhthưởng thức món sườn bò rồi nhấp một hơi bia đen, tiếp tục câu chuyện đang dởdang.Câu chuyện xảy ra tại một bệnh viện nọ nhưng không có thời gian và địa điểmcụ thể. Bệnh viện là một nơi vô cùng đặc thù. Qúa trình sinh lão bệnh tử của conngười đều diễn ra ở đây. Bệnh viện vừa là nơi mà các thiên thần cô gắng giànhgiật mạng sống cho bệnh nhân lại cũng vừa là cánh cổng địa ngục giam giữ linhhồn người bệnh.Trong bệnh viện, mọi hy vọng của bệnh nhân và người nhà của họ đều đượcgửi gắm cho các thiên thần áo trắng. Có lẽ không có màu nào thích hợp hơn vớihọ nữa. Màu trắng tượng trưng cho thần thánh, yên tĩnh và vĩnh cửu đồng thờicũng là biểu tượng của nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng và cái chết.Trong bệnh viện đó có một cô y tá khác hẳn với mọi người. Cô ta rất trẻ, chí ítthì cô ta cũng khiến người khác cảm nhận như vậy. Bởi cơ thể cô tràn ngập vẻthanh xuân và giọng cười rất chân thật, vui vẻ. Mọi bệnh nhân được cô chăm sócđều có cảm nhận như vậy, trong lúc đớn đau vì bệnh tật họ được hưởng sựchăm sóc tận tình, và những điều tốt đẹp mà cô mang tới.Nhưng không ai biết được mặt thật của cô bởi từ trước tới giờ cô luôn mangkhẩu trang. Mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt bị khẩu trang che tới quá nữa vàđôi mắt thơ ngây, hiền dịu kia mà thôi.Đó là đôi mắt biết nói. Trong những lúc người bệnh lo lắng bất an chỉ cần nhìnthấy đôi mắt đó thì tâm trạng của họ sẽ bình tĩnh trở lại. Khi những bệnh nhâncảm thấy tuyệt vọng, cô độc chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó họ sẽ có được khátvọng đối với cuộc sống. Đôi mắt đó về mặt tinh thần đã cứu được rất nhiềubệnh nhân.Chính vì lí do này những lời đồn đại về cô y tá kỳ lạ càng ngày càng nhiều và chỉxoay quanh chuyện khuôn mặt của cô. Có người thêu dệt trên mặt cô có rấtnhiều vết nám mặc dù đã sử dụng kem che khuyết điểm vẫn không thể nào giấuđược những vết nám quỷ quái đó. Lại có người bịa cô có cái mũi xấu vô cùngnên không muốn người khác nhìn thấy; và cũng có người đồn rằng cô bị khuyếttật hở hàm ếch, tuy đã tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ nhưng nói gì thì nói ngọcđẹp vẫn có tì vết.Lại cũng có tin đồn cho rằng cô vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt cô đẹp tuyệt vời,nghiêng nước nghiêng thành. Do vậy cô phải đeo khẩu trang để che khuôn mặttuyệt mĩ lại để trán ...

Tài liệu được xem nhiều: