Thông tin tài liệu:
Xe bus đã tới. Anh lên xe, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống. Sau đó anh phóng mắt nhìn bốn phía, kết quả của việc tìm kiếm khiến anh thất vọng, tia hi vọng giống như ánh nến trong gió đêm dường như đã sắp sửa tắt rồi. Ánh mắt anh tập trung vào vị trí cửa ra vào. Mỗi lần xe tới bến dừng, anh cứ nhìn chằm chặp vào từng người lên xe. Khi cửa xe đóng lại, anh cảm thấy cánh cửa như đánh mạnh vào trái tim anh. Ánh nến càng mờ đi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 14 Phần 14Xe bus đã tới. Anh lên xe, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống. Sau đó anhphóng mắt nhìn bốn phía, kết quả của việc tìm kiếm khiến anh thất vọng, tia hivọng giống như ánh nến trong gió đêm dường như đã sắp sửa tắt rồi. Ánh mắtanh tập trung vào vị trí cửa ra vào. Mỗi lần xe tới bến dừng, anh cứ nhìn chằmchặp vào từng người lên xe. Khi cửa xe đóng lại, anh cảm thấy cánh cửa nhưđánh mạnh vào trái tim anh. Ánh nến càng mờ đi.Thế nhưng chuyện khó tin vẫn xảy ra trong đời thường. Cho dù bạn có trôngmong, tin hay không thì kỳ tích vẫn xảy ra.Khi cái bóng hình đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì dường như ánh nến đãchuẩn bị tắt bỗng chốc sáng rực lên. Anh có cảm giác môi anh do quá xúc độngđã run lên.Cô gái đó vẫn ăn mặc như hôm qua. Khi cô nhẹ nhàng bước lên xe, phút chốcbóng hình luôn hiện trong đầu Thẩm Lực đang từ mờ ảo biến thành rõ ràng.Đã không còn chỗ trống nữa. Khi cô gái đứng vững rồi thì xe bắt đầu chuyểnbánh. Cô gái đứng xoay lưng với Thẩm Lực, anh chỉ nhìn thấy dáng hình phía saurất đẹp của cô. Lúc nãy khi lên xe, không biết cô ấy có nhìn thấy mình khôngnhỉ? Anh cứ tự hỏi. Anh tin chắc cô đã nhìn thấy anh bởi ánh mắt anh lúc đó nóngrực như đuốc mà. Nhưng hình như cô ấy không nhìn thấy mình thì phải, trông côấy giống hệt bông hoa bách hợp mới chỉ hé nở.Điều khiến Thẩm Lực cảm thấy ngạt thở, khó hiểu là cô gái vẫn đang đeo khẩutrang. Anh lại nhớ tới câu chuyện đáng sợ mà Tạ Viễn Kiều kể hôm qua, nhớ tớicô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của thiên sứ và quỷ sứ. Không biết tại sao anhcó sự liên tưởng đáng sợ về cô gái trước mặt và cô y tá trong câu chuyện kia. Khinghĩ tới chuyện đó anh lại lắc lắc đầu để vứt bỏ cái ý nghĩ đáng sợ đó. Khôngbiết là do lí trí hay tình cảm nữa, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi cô gái cócái vẻ không vướng bận bụi trần đeo khẩu trang kia khả năng cũng có một bímật đáng ngờ.Cô gái chỉ ngồi ba chặng thì xuống xe. Khi cô ta đi ngang qua Thẩm Lực, cô vẫnnhìn thẳng với bước chân ung dung, tự tại. Trong nháy mắt Thẩm Lực có cảmgiác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh chỉ muốn mạo hiểm chút xíu liềnnhảy bật ra khỏi chỗ ngồi và lao theo bóng hình sắp bỏ đi kia.Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của cô gái thì anh mới tĩnh tâm trở lại. Lúcnày anh có thể làm được gì chứ? Mạo muội tiến lên phía trước bắt chuyện vớicô ta ư? Vậy cô ta sẽ đánh giá mình thế nào? Anh không muốn cô gái khôngvướng bận bụi trần này đánh giá anh cho dù chỉ là một chút hàm hồ.Thế là lại một lần nữa anh bỏ lỡ cơ hội quý. Xe bus lại nhanh chóng chạy tiếp.Anh bồn chồn quay đầu về phía sau, qua cửa sổ xe anh phát hiện một ngôitrường tiểu học.Thẩm Lực chột dạ, lẽ nào điểm đến của cô gái chính là ngôi trường tiểu họckia?Xâu chuỗi lại mọi sự việc, anh cảm thấy vẻ bề ngoài cũng như khí chất của côgái kia rất phù hợp với hình tượng một giáo viên tiểu học.Vừa trải qua tâm trạng thất vọng anh lại thấy tràn trề hy vọng. Nếu như anhđoán không lầm thì anh và cô ta còn là đồng nghiệp. Cô gái đó dạy môn gì nhỉ?Văn học ư? Rất có khả năng đấy! Ở cô toát lên vẻ nho nhã vốn có của bậc tài tửvăn nhân. Toán học ư? Cũng có khả năng đấy! Bởi ánh mắt cô nói với anh cô rấtthông minh. Âm nhạc ư? Có lẽ càng đúng bởi bản thân cô giống như một bài hátkhiến người ta muốn thưởng thức. Cũng có khả năng cô ta là giáo viên dạy thểdục. Nhưng khả năng này hoàn toàn bị loại bỏ, bởi cô gái thanh tú như thế nàykhông thể cả ngày chịu nắng gió trên sân vận động được. Suy nghĩ như vậykhiến anh cúi đầu nhìn lại làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc củ mình bất giácmỉn cười.Đúng lúc này một ý nghĩ thoảng qua đầu anh, nếu như cô gái này đúng là mộtgiáo viên thì khi đứng lớp cô ấy có thể mang khẩu trang được không nhỉ? Cô y tákia được che đậy cả ngày bằng khẩu trang là do đặc thù công việc của cô ta, cònnghề giáo viên thì không thể được.Sự suy đoán này khiến Thẩm Lực cảm thấy như trút được gánh nặng, anh vuimừng khác thường. Sau đó là vạch ra một kế hoạch táo bạo.Thế nhưng kế hoạch này chỉ có thể diễn ra vào buổi trưa khi anh không phải lênlớp. Thế là anh lập tức xin phép lãnh đạo nghỉ buổi chiều rồi phóng như bay tớingôi trường tiểu học kia.Trong phòng nghỉ của trường, anh xuất trình chứng minh thư và thẻ công tác củamình rồi bịa ra một cái cớ rất hoàn hảo. Đó là anh muốn tìm một giáo viên. Anhtả sơ qua ngoại hình của cô gái với bác trực ban anh còn không quên nói với ôngta là cô ấy mang khẩu trang màu trắng.Bác trực ban nghĩ một hồi rồi vui vẻ kết luận:- Người anh tìm chắc chắn là cô giáo Triển Nhan.Thẩm Lực sững người, Triển Nhan? Triển Nhan mà cười thì trăm hoa thất sắc.Đúng là cái tên hợp với người, chỉ có điều cô cười như thế nào thì chỉ mới xuấthiện trong tưởng tượng của anh mà thôi.Anh gật đầu, rối rít thừa nhận:- Đúng rồi, đúng là cô ấy. Người tôi cần tìm đúng là cô giáo Triển Nhan.Thẩm Lực hỏi xem Triển Nhan đang dạy lớp nào rồi tiến vào trường.Anh đã quá quen ...