Thông tin tài liệu:
Họ tìm được sự hoà hợp về tâm hồn cũng như thể xác, Thẩm Lực kề miệng vào tai Triển Nhan rồi thì thầm:- Nhan Nhan à, anh muốn yêu em thế này, mãi mãi yêu em thế này.Họ cứ đắm chìm trong từng cơn lửa tình, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng thì nham thạch của tình yêu cũng phun trào. Khi hơi thở của họ chuyển từ gấp gáp sang bình thường, thời gian cũng chậm trở lại bình thường nhưng Thẩm Lực vẫn ôm chặt Triển Nhan trong lòng. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 17 Phần 17Họ tìm được sự hoà hợp về tâm hồn cũng như thể xác, Thẩm Lực kề miệng vào taiTriển Nhan rồi thì thầm:- Nhan Nhan à, anh muốn yêu em thế này, mãi mãi yêu em thế này.Họ cứ đắm chìm trong từng cơn lửa tình, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng thìnham thạch của tình yêu cũng phun trào. Khi hơi thở của họ chuyển từ gấp gáp sangbình thường, thời gian cũng chậm trở lại bình thường nhưng Thẩm Lực vẫn ôm chặtTriển Nhan trong lòng. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô thìgiật mình hỏi:- Nhan Nhan, em khóc à?Tìm thấy công tắc đèn, anh bật đèn thì phát hiện Triển Nhan đang khóc.Anh thơm lên giọt nước mắt của cô rồi hỏi:- Em yêu, sao em lại khóc?Cô ôm chặt cổ anh, kề sát mặt vào mặt anh rồi nũng nịu trả lời:- Em vui quá đấy mà, khóc cũng không được à? Sau này em sẽ không thế nữa, đượckhông?Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.- Hứa với anh, sau này chỉ được cười thôi, không được khóc đâu nhé! Hãy làm thiên sứhạnh phúc, vui vẻ của anh!Họ cứ ríu rít thầm thì chuyện yêu đương với nha rồi kề sát bên nhau tận hưởng hạnhphúc của hai người yêu nhau.Dường như cả quãng thời gian họ đã từng sống là đểdành cho ngày hôm nay. Những chuỗi ngày xa vắng khi xưa bỗng chốc nhạt nhoà trongtâm trí Thẩm Lực. Lúc này đây, anh chẳng còn nhớ được chuyện gì nữa ngoài nụ cườidưới hàng hoa hợp hoan của Tần Nhược Yên.Đêm nay anh đã thực sự nhớ tới Tần Nhược Yên. Nụ cười đó lúc này đã bị thời gianxoá nhòa phần nào rồi. Người con gái tên Triển Nhan đã thắp lại ngọn lửa tình yêutrong lòng anh chàng Thẩm Lực - người đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thểyêu được nữa.Rồi họ cùng thiếp đi, cùng nhau tận hưởng những giấc mơ ngọt ngào.Nửa đêm mơ màng tỉnh giấc, Thẩm Lực ngắm nhìn người đẹp đang nằm ngủ bêncạnh, bất giác anh nhớ tới một người.Người mà anh nhớ tới là Diêu Thiên Bình.Mấy ngày nay, anh đã nhiều lần gọi điện cho Diêu Thiên Bình nhưng đều không được,anh cảm thấy có gì đó không bình thường. Diêu Thiên Bình là chủ quản chi nhánh củacông ty, công việc của anh ta rất bận, một tuần nghỉ sau khi cưới đối với anh ta đãđược châm trước quá nhiều rồi. Không có lẽ nào anh ấy lại khoá máy lâu như thếđược.Qúa sốt ruột anh gọi điện tới cơ quan của Diêu Thiên Bình, những đồng nghiệp củaDiêu Thiên Bình cũng vô cùng lo lắng bởi hai ngày trước Diêu Thiên Bình gọi điện tớicơ quan thông báo anh đang đi liên hệ công tác ở ngoại tỉnh. Thế nhưng họ cũng khôngcó cách nào liên lạc được với anh ta.Thẩm Lực đang đắm chìm trong men say tình yêu vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng chobạn. Bởi ý tưởng đi Dương Thành tìm hiểu về Lê Hồng là do Thẩm Lực đưa ra. Buổisáng ngày thứ hai Diêu Thiên Bình đã đi Dương Thành, lúc tới đó anh ta còn gọi điệncho Thẩm Lực. Thế nhưng kể từ lần đó, anh ta bặt vô âm tín.Nghĩ tới đây Thẩm Lực không thể nào ngủ được tiếp nữa. Anh nhẹ nhàng hôn lên mángười đẹp đang say giấc nồng, rồi rút tay của mình dưới cổ cô ra. Măc xong quần áo,anh lần lên sân thượng rồi châm một điếu thuốc.Không biết tự lúc nào mưa đã tạnh, mặt đường ướt át phản chiếu lấp lánh dưới ánhđèn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh bỗng thấy một người mặc áo mưa màu đen đangđứng dưới ánh đèn.Đó là một phụ nữ. Anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ta dưới ánh đèn, một khuônmặt đẹp đến mức hoàn hảo, không thể đẹp hơn được nữa nhưng lại lạnh lẽo chẳngcó một chút cảm xúc nào.Bệnh viện Tâm thần của thành phố Vân Thành nằm cuối con đường nhỏ yên tĩnh ởphần giáp gianh giữa nội thành và ngoại thành. Ngoài đặc điểm này thì nhìn bên ngoàibệnh viện Tâm thần không có gì khác biệt so với các bệnh viện khác. Một cánh cổngrộng mở với những toà nhà màu trắng với rất nhiều bác sĩ mặc áo blu và nhiều loạingười không thể đoán được thân phận cứ ra vào tấp nập.Nhưng Thẩm Thiếp vẫn cảm thấy nơi này rất âm u khiến người ta lạnh run người.Cảm giác này rất giống với cảm giác tới tham quan nghĩa trang liệt sĩ khi cô đang cònlà học sinh.Thế nhưng đây lại là bệnh viện Tâm thần - là nơi cứu chữa linh hồn con người. Ở đâykhông có máu, không có sự ra đời cũng không có sự chết chóc nhưng lại có những thứcòn khiến người ta sợ hơn rất nhiều.Phương Trình cũng cảm nhận được sự lo lắng của vợ, anh luôn nắm chặt tay vợ. Họđi vòng qua những toà nhà khám bệnh, đi qua con đường vòng vèo khúc khuỷu mới tớiđược toà nhà của bệnh nhân.Trên đường đi chỉ nhìn thấy một vài bác sĩ mà không thấy bất kỳ một bệnh nhân nào.Điều này khác hẳn với tưởng tượng của Thẩm Thiếp, cô cho rằng ở đây sẽ la liệtnhững bệnh nhân trong bộ trang phục kẻ sọc của bệnh viện đi đi lại lại vô hồn. Có lẽđó chỉ là những cảnh tượng có trong tiểu thuyết và phim ảnh mà thôi. Cô đã trấn tĩnhtrở lại. Họ cùng nhau bước vào toà nhà cũ kỹ thần bí kia. Sau khi vào cửa họ phải xuấttrình giấy tờ mới có thể đi vào trong để tìm phòng của Triệu Oanh.Toà nhà này xem ra đã có từ rất lâu rồi, mặc dù đã được trùng tu nhưng lớp sơn mớiđược quét lên vẫn không thể che đậy được sư cũ kỹ của nó. Mặc ...