Danh mục

Người đẹp trả thù - Phần 25

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 67.50 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hai người bọn họ dù có quan hệ gì chăng nữa thì vào lúc này lại hẹn gặp nhau vì việc gì kia chứ? Nhưng có lẽ cuộc hẹn của họ cũng không có gì mờ ám lắm bởi nếu không họ đã không ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ.Bỗng Thẩm Lực chợt nhớ ra: Hay chuyện này có liên quan tới em gái mình đây? Nói chung, từ trước tới nay anh có ấn tượng rất tốt về Phương Trình, và anh cảm thấy em gái mình thật may mắn vì đã lấy được một người chồng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 25 Phần 25Hai người bọn họ dù có quan hệ gì chăng nữa thì vào lúc này lại hẹn gặp nhau vìviệc gì kia chứ? Nhưng có lẽ cuộc hẹn của họ cũng không có gì mờ ám lắm bởinếu không họ đã không ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ.Bỗng Thẩm Lực chợt nhớ ra: Hay chuyện này có liên quan tới em gái mình đây?Nói chung, từ trước tới nay anh có ấn tượng rất tốt về Phương Trình, và anhcảm thấy em gái mình thật may mắn vì đã lấy được một người chồng như thế.Thế nhưng lúc này đây, mọi thứ giống như một câu đố sắp được giải và sẽ thayđổi theo ư?Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Lực nhìn thấy Phương Trình đi ra khỏi quán. Vìanh đứng ở vị trí rất gần nên anh có thể nhìn thấy rõ vẻ bực bội trên khuôn mặtcậu em rể, chắc chắn cuộc nói chuyện ban nãy đã kết thúc trong trạng thái khôngvui vẻ chút nào. Thẩm Lực vẫn im lặng nhìn Phương Trình bỏ đi, mục tiêu hiệntại của anh không phải là Phương Trình mà là người phụ nữ mặc áo đen.Năm phút sau thì cô ta cũng đi ra. Cô ta đeo chiếc kính râm lên khuôn mặt trắngtrẻo của mình, do vậy anh không có cách nào nhìn được nét mặt của cô ta. Bỗnganh sực nhớ ra: Người phụ nữ này hình như chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc cả.Khuôn mặt đó, một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng vô cảm.Anh nhìn thấy cô ta bắt chiếc taxi đi ngược chiều với hướng của Phương Trình.Không để lỡ thời cơ, Thẩm Lực cũng vội vàng bắt một chiếc taxi bám theo sau.Chiếc xe của anh giữ một khoảng cách an toàn với xe của cô ta. Hai mươi phútsau họ đã tới nơi cần tới. Địa điểm này vượt quá sức tưởng tượng của anh -Bệnh viện Tâm thần của thành phố.Thẩm Lực cứ đi đi lại lại khoảng mười phút bên ngoài bệnh viện, sau đó anhmới nhẹ nhàng bước vào trong. Trên bảng giới thiệu các bác sĩ ở sảnh của bệnhviện, anh đã tìm thấy ảnh của người phụ nữ áo đen và thông tin liên quan tới côta.Bác sĩ tâm lí Phạm Cầm, trên tấm bảng đó người ta giới thiệu như vậy.Lúc Thẩm Lực rời đi anh vẫn cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề và hoangmang. Người phụ nữ mặc áo đen lại là một bác sĩ tâm lí, có lẽ nào Phương Trìnhlà bệnh nhân của cô ta? Vậy Triển Nhan thì sao đây? Tại sao cô ta lại bám theoTriển Nhan chứ? Triển Nhan đã từng là bệnh nhân của cô ta sao? Cái hôm nghethấy người phụ nữ áo đen nhắc tới cái tên Nam Mặc Thiên, tại sao Triển Nhanlại hoảng sợ đến vậy chứ? Rốt cục nhân vật có tên Nam Mặc Thiên là ai?Triển Nhan nấu bữa tối. Cử chỉ và nét mặt của cô hình như vẫn rất vui vẻ, có vẻnhư một loạt chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa rồi không ảnh hưởng tới tâmtrạng của cô vậy. Thẩm Lực nhìn Triển Nhan bất giác anh cảm thấy hoangmang. Rốt cuộc anh đã biết được bao nhiêu về người con gái này? Tuy họ sốngvới nhau khá lâu rồi nhưng chưa bao giờ anh hỏi cô về quá khứ của cô. Anh chỉmuốn nắm bắt hiện tại cũng như tương lai của cô mà thôi.Thế nhưng, liệu hiện tại của cô anh biết được bao nhiêu đây? Trông Triển Nhanrất giống với một cô gái đơn thuần thế nhưng cô lại giống như một câu hỏi lớnvậy. Anh đang im lặng ngắm nhìn cô thì bị cô phát hiện:- Anh sao vậy? Sao lại đờ đẫn ra thế?Nét mặt của Thẩm Lực hơi dãn ra một chút. Anh thầm nghĩ, có lẽ mình nhạycảm quá mà thôi, cũng bởi quá nhạy cảm nên mới gắn kết mọi chuyện lại vớinhau, quá nhạy cảm nên mới nghi ngờ tất cả. Anh chợt cảm thấy không thể chịuđựng lâu hơn nữa.Màn đêm buông xuống thật nhanh. Trong đêm tối cô giống như con mèo con cuộntròn trong lòng anh. Hồi lâu cô nhẹ nhàng hỏi:- Thẩm Lực à, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?Thẩm Lực vội vàng đáp lại:- Đương nhiên anh sẽ mãi yêu em.Trầm ngâm một lát Triển Nhan lại hỏi tiếp:- Vậy anh có thể thề rằng sẽ mãi không rời xa em được không?Chần chờ một lúc Thẩm Lực mới trả lời:- Đương nhiên rồi, chúng mình sẽ mãi ở bên nhau, mãi ở bên nhau tới khi núibằng phẳng, trời đất chập làm một, sấm rền trong mùa đông, tuyết rơi vào mùahè.Sau đó Triển Nhan lại nghẹn ngào nói tiếp:- Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ không rời xa em chứ?- Em làm sao thế Nhan Nhan? Bất luận có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ vẫn mãi ởbên em.Nói là như vậy nhưng hôm nay Thẩm Lực cảm thấy Triển Nhan không bìnhthường chút nào, anh cảm thấy lo lắng vô cùng.Tự nhiên Triển Nhan ôm chặt lấy cổ anh, nép sát vào người anh rồi hôn tới tấplên mặt anh. Môi của cô rất lạnh, nhưng anh vẫn cảm nhận được nước mắt củacô rới nóng bỏng trên mặt anh.Trái tim anh yếu mềm vì nước mắt của cô, một sức mạnh từ trong tim dâng lênkhiến anh bất chấp tất cả để ôm cô, ôm cô thật chặt. Anh nồng cháy đáp lại nụhôn của cô rồi dùng cơ thể mình quấn lấy cô, da này, huyết quản này, cơ thịtnày, thậm chỉ cả xương nữa. Có cảm giác mọi bộ phận đang nứt rạn trong hànhđộng quấn lấy nhau và lại có cảm giác mọi thứ hợp lại với nhau trong sự nứtrạn.Năng lượng của hai người được giải phóng hết. Nếu như tình là biển cả thì dụcvọng chính là những con sóng lớn. Còn tình yêu chính là con thuyền nhỏ vẫn kiênđịnh vượt qua mọi con sóng lớn.Khi biển cả đã yên tĩnh trở lại, con thuyền nhỏ lắc lư trên những ...

Tài liệu được xem nhiều: