Lúc anh trở về nhà Thẩm Thiếp, cô đang ngủ. Nét mặt cô rất phức tạp kể cả khi ngủ. Chắc cô đang mơ. Cô đang mơ gì vậy? Thẩm Lực nghĩ, bất kể cô mơ thấy gì, những việc xảy ra trong hiện thực đã quá rắc rối tới mức không thể rắc rối hơn nữa rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 28 Phần 28Lúc anh trở về nhà Thẩm Thiếp, cô đang ngủ. Nét mặt cô rất phức tạp kể cả khingủ. Chắc cô đang mơ. Cô đang mơ gì vậy? Thẩm Lực nghĩ, bất kể cô mơ thấygì, những việc xảy ra trong hiện thực đã quá rắc rối tới mức không thể rắc rốihơn nữa rồi.Trong mấy tiếng đồng hồ mà bà Châu Thanh Á dường như già đi tới mười tuổi.Bà bị những sự việc xảy đến bất ngờ đánh gục. Bà vốn là người phụ nữ rấtcứng rắn, sau khi li hôn, bà một mình gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng hai đứa con.Tuy toà phán con gái thuộc về ông Thẩm Thiên Dương, nhưng bà vẫn kiên quyếtnuôi. Sau khi có cháu ngoại, đứa trẻ đã trở thành nơi gửi gắm toàn bộ tinh thầncủa bà. Bà dồn hết tình cảm cho cháu ngoại, thậm chí còn nhiều hơn khi xưa bàđối với Thâm Lực và Thẩm Thiếp. Tới giờ tự dưng đứa trẻ biến mất, ThẩmThiếp lại trở lên không bình thường, người không ra người, ngợm không rangợm, sao bà có thể chịu đựng chứ?Mãi tới khuya Thẩm Lực mới trở về nhà Triển Nhan. Hôm nay cả gia đình anh đãbị cơn sóng gió quật đến tan nát. Cảnh sát tới nhà Thẩm Thiếp điều tra và lậpbiên bản. Tới lúc đó Thẩm Thiếp tỉnh lại, điều khiến mọi người cảm thấy đauđớn hơn là cô đã quên hết mọi chuyện trong thời gian xảy ra vụ án, thậm chí côcòn quên cả việc mình đã có con nữa.Khi người ta bị kích động bất ngờ, ngoài sức chịu đựng thì cách bảo vệ mìnhchính là trạng thái mất trí nhớ. Nhìn Thẩm Thiếp như vậy, Phương Trình đauđớn thu dọn hết đồ đạc liên quan tới con gái. Có lẽ điều này sẽ tốt cho ThẩmThiếp, bởi nếu cô nhớ lại đã xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể đối mặt vớinó đây?Nơi ở của Triển Nhan vẫn y nguyên như khi Thẩm Lực đi. Thiết bị camera vẫnbật, anh mở băng, mọi thứ vẫn bình thường kể từ lúc anh đi.Anh phải nghỉ một lát, mai còn tiếp tục tìm cháu bé, tìm Triển Nhan nữa.Lúc lên giường, thời tiết oi bức bắt đầu thay đổi, gió nổi lên, sấm rền chớp giật,rời cơn mưa to bất ngờ đổ xuống.Anh đóng cửa sổ, tắt đèn, nhưng vẫn để máy vi tính hoạt động. Từ trên màn hìnhmáy tính, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh trước nhà Triển Nhan. Điều đó có nghĩalà nếu có người đột nhập vào nhà lúc này thì ngay lập tức Thẩm Lực có thể nhậnthấy.Màn hình đen sì, chỉ còn chút ánh sáng le lói, anh chỉ lờ mờ thấy cửa nhà hàngxóm đã đóng chặt.Lúc này, Thẩm Lực rất mong có thể phát hiện ra điều gì. Khi sự việc chưa xảyra, trong những ngày tháng anh và Triển Nhan ở bên nhau, anh luôn chỉ mongđược sống bình thản như thế. Hạnh phúc giống như mặt hồ phẳng lặng, và dướimặt nước có những thứ rất hấp dẫn. Chỉ cần mặt hồ không bị phá vỡ thì nhữngthứ hấp dẫn ấy sẽ không biến mất, hạnh phúc mãi ở bên anh.Thế nhưng hiện thực không bao giờ phát triển theo hướng con người mongmuốn.Thẩm Lực lúc này chỉ mong xuất hiện tình hình gì đó. Bất kể tình hình đó nhưthế nào, anh chỉ mong nó xảy ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ người tiếp theobị điên sẽ là anh.Anh đã theo dõi trên màn hình rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn không có chuyện gì.Màn hình tối om giống như chiếc giếng khô ngàn năm vậy.Mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại.Mưa bên ngoài càng lúc càng to, tiếng mưa chôn vùi mọi thứ.Anh tỉnh giấc, hoàn toàn là do bản năng. Anh cũng không hiểu tại sao mình có thểtỉnh lại vào lúc đó. Nhưng chỉ một lát sau anh đã cảm thấy hối hận tới tận xươngtuỷ - giá mà anh có thể tỉnh dậy sớm hơn chút nữa thì...Khi Thẩm Lực mở mắt ra, theo bản năng anh lại nhìn vào màn hình máy tính, đầuóc nặng trình trịch của anh đột nhiên lại tỉnh táo khác thường. Bởi anh nhìn thấycửa sổ camera sáng lên.Anh nhảy vọt tới máy tính, khi anh vừa nhảy tới thì cửa sổ camera lại vụt tắt.Đường điện trong nhà được thiết kế điều khiển bằng âm thanh. Điều này chứngtỏ vừa có người đột nhập.Anh chỉ kịp nghĩ trong giây lát rồi chạy ra hướng cửa chính, điện của căn nhà bậtsáng do tiếng động anh vừa chạy qua, chỉ bằng vài bước anh đã chạy xuống dướitầng.Nhưng anh cũng chẳng phát hiện được gì. Anh nghĩ có lẽ đèn trong nhà bật sánglà do tiếng sấm gây ra. Do vậy anh lại đi lên nhà. Sau khi sự việc xảy ra, anh lạinghĩ giá lúc đó mình tiếp tục đuổi theo nhất định sẽ biết được điều gì đó.Bởi khi anh xem lại phần ghi hình qua máy tính, anh bất ngờ đến mức nhảy dựnglên.Đầu tiên là đèn bật sáng. Công tắc điều khiển bằng âm thanh rất nhạy, cho dùtiếng chân người rất nhẹ thì đèn vẫn bật sáng.Một lúc sau một bóng người xuất hiện trên màn hình.Tim Thẩm Lực đập thình thịch, anh nín thở quan sát màn hình.Người đó mặc áo mưa, màu của áo mưa tối, khuôn mặt của người đó lại bị chebởi khẩu trang nên không thể nhận ra đó là ai, thậm chí anh còn không phân biệtnổi đó là đàn ông hay đàn bà nữa.Người này dùng chìa khoá mở cửa.Sau đó thì nhẹ nhàng bước vào trong nhà. Nhìn thấy người lạ mặt bước vào nhà,Thẩm Lực sợ toát mồ hôi, chân lông dựng đứng cả lên. Bởi nhất thời anh khôngthể phán đoán được người lạ mặt đó đã rời khỏi ngôi nhà chưa hay vẫn đang ởbên trong, cách anh chỉ trong gang ...