Danh mục

Người đẹp trả thù - Phần 30

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 68.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghe xong ông sững sờ hồi lâu, rồi ông vẫn lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý bởi đứa trẻ không phải là cốt nhục của mình vậy nuôi nó liệu có ý nghĩa gì chứ?Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân đáp lại:- Thôi thì coi nó như một sự an ủi đối với vợ cậu vậy. Cậu không nói cho cô ấy biết, thì nhất định cô ấy sẽ nuôi nó như con đẻ của mình. Các cậu còn trẻ, hai năm nữa lại có thể sinh thêm con. Làm như vậy có phải vẹn cả đôi đường không? Ý...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 30 Phần 30Nghe xong ông sững sờ hồi lâu, rồi ông vẫn lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý bởi đứatrẻ không phải là cốt nhục của mình vậy nuôi nó liệu có ý nghĩa gì chứ?Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân đáp lại:- Thôi thì coi nó như một sự an ủi đối với vợ cậu vậy. Cậu không nói cho cô ấybiết, thì nhất định cô ấy sẽ nuôi nó như con đẻ của mình. Các cậu còn trẻ, hainăm nữa lại có thể sinh thêm con. Làm như vậy có phải vẹn cả đôi đườngkhông? Ý này của mình, cậu cứ tham khảo xem sao nhé!Lúc này vợ của ông ta đã tỉnh lại. Biết tin ông vội vàng tới phòng thăm cô. Vừanhìn thấy chồng cô đã hỏi vội:- Con đâu anh? Con của chúng mình đâu rồi? Nó có khoẻ không anh? Em vẫnchưa nhìn thấy nó, là con trai hay con gái hả anh? Mau bế nó tới đây cho emngắm đi!Nước mắt trào ra hai khoé mắt của ông. Từ trong ánh mắt vợ, ông nhìn thấy tìnhyêu của người mẹ mãnh liệt. Sao ông lại có thể nhẫn tâm nói với cô ấy rằng côấy vừa sinh ra một đứa trẻ quái thai chứ?Thế là ông liền an ủi vợ:- Con của chúng ta rất khoẻ, là con trai em ạ. Nó vẫn đang ở trong lồng kính,chắc tí nữa em có thể nhìn thấy nó đấy.Ông nhìn thấy vẻ hạnh phúc, sự vui sướng, niềm mong chờ trong ánh mắt củavợ. Vậy là ông quyết định nghe theo lời của Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân, tráo đổicon gái của chính mình.Câu chuyện dừng ở đây, ai nấy đều rất ngỡ ngàng.Bà Châu Thanh Á là người có phản ứng đầu tiên. Một tay bà túm lấy ngực áoông, vừa túm bà vừa lu loa:- Thẩm Thiên Dương! Sao ông lại nỡ làm như thế? Người đàn ông trong câuchuyện chính là ông phải không? Ông nỡ ruồng rẫy con gái đẻ của mình. Hổ dữcòn không ăn thịt con. Thẩm Thiên Dương à, ông không phải là người.Bà lại tiếp tục khóc lóc:- Con à, hãy nói cho mẹ con còn ở trên đời này không? Nó chính là đứa vừa bỏ điban nãy phải không? Nó tên là Triển Nhan đúng không? Hoá ra đứa trẻ mệnh khổkia lại chính là con đẻ của tôi. Chả trách, lần đầu tiên gặp nó tôi đã có cảm giácrất thân thiết, nên rất yêu quý nó...Ông Thẩm Thiên Dương bị bà túm chặt, ông thở mệt mỏi, sắc mặt chuyển từvàng ệch sang đỏ. Vừa thở hổn hển, ông vừa nói:- Thanh Á à,tôi thật đáng chết! Bà cứ đánh tôi, mắng tôi chết đi! Tôi cứ cho rằngnó sớm đã yểu mạng rồi...Năm xưa, khi bác sĩ Lâm nói sẽ gửi nó cho đồngnghiệp của bà ấy, rồi sẽ kín đáo xử lí nó...Không ngờ nó vẫn còn sống, lại cònxuất hiện ở đây nữa.Thẩm Lực vẫn đứng cách xa ông bà, lúc này anh cảm thấy hụt hẫng vô cùng.Trái tim anh đau tới mức tê dại đi. Tê dại cũng tốt bởi như thế sẽ không cảmthấy đau nữa.Anh không thể tưởng tượng nổi người nuôi nấng anh hai mươi tám năm nay lạikhông phải là mẹ đẻ của mình. Em gái cũng không phải là em gái ruột. Anh chỉ làmột quân cờ được trao đổi trong một tình huống trớ trêu, và chính vì thế anh mớicó được vị trí tại cái thành phố này. Còn người con gái anh dốc lòng thương yêulại chính là con gái ruột của mẹ nuôi anh.Trời ơi! Sao lại có thể như vậy chứ?Thẩm Lực cảm thấy đau đớn bội phần. Cái thế giới này kể từ hai mươi tám nămvề trước đã vứt bỏ anh, bản thân anh đã sống uổng hai mươi tám năm nay. Lúcnày anh giống như người bị cách li trên hoang đảo xa xôi. Tình thân, tình yêu đãđã không tồn tại nữa rồi.Anh vốn định lặng lẽ bỏ đi, bỏ đi mãi, nhưng lại nghe thấy bố nghẹn ngào nhậnlỗi với mẹ anh:- Bà đừng túm lấy tôi nữa. Tôi biết tôi đáng chết lắm mà. Đúng vậy năm xưa tôiđã quá hồ đồ, sau khi làm sai tôi đã rất hối hận và day dứt. Bà có biết nguyênnhân thật sự khiến tôi rời xa bà, rời xa hai đứa con không? Thật ra tôi luôn cảmthấy không biết phải đối mặt với mẹ con bà thế nào. Tôi không thể ôm cái bímật này một mình được, nhưng tôi lại không có đủ can đảm để nói ra sự thật.Cho nên chỉ có cách trốn chạy mẹ con bà, với thân phận của người đàn ông phụtình...Ông lại nói tiếp:- Sau khi rời xa mẹ con bà, tôi đã sống cô độc hơn hai mươi năm qua. Tôi khôngcó gia đình, không có tình yêu, chỉ có một mình sống lủi thủi. Gìơ tôi đã già, ôngtrời cuối cùng đã trừng phạt tôi. Tôi mắc bệnh máu trắng, lại còn ở giai đoạncuối nữa. Có lẽ tôi cũng không còn được sống trên đời này lâu nữa đâu...Mọi người nghe tin này đều bàng hoàng kinh ngạc. Dường như trong tim mỗingười đều nghẹn lại khi nghe thấy ông mắc trọng bệnh. Khi biết một người sắprời xa thế giới này, thì tội ác của người đó đã không còn nặng nề như trước nữa.Đối với người đàn ông già cả này, tội ác của ông nếu xét từ góc độ tình cảm thìcũng có thể tha thứ được...Sau đó ông đưa mắt nhìn sang Thẩm Thiếp, trên khuôn mặt ông lộ rõ vẻ tuyệtvọng:- Tiểu Thiếp à, khuôn mặt của con sao lại bị...báo ứng chứ? Bố có lỗi với conrồi.Thẩm Thiếp lúc này không khóc ra tiếng nữa:- Bố à, cho dù thế nào chăng nữa con vẫn là con gái ruột của bố, mãi mãi vẫn lànhư vậy. Gìơ đây con lại biết mình còn có một người chị gái nữa. Cho dù chị conxấu xí khiến người khác sợ hãi, nhưng chắc chắn chị ấy không bao giờ làm hạicon, bởi con là em ruột của chị ấy mà...Chị ấy nỡ lòng nào mà làm hại con chứ?Thẩm Thiếp ...

Tài liệu được xem nhiều: