Lúc hành động, ông ta nhìn lướt một lần nữa toàn bộ cơ thể đứa bé. Nước da của nó trắng hồng, tóc rậm, đặc biệt là đôi mắt vừa đen vừa sáng của nó. Chỉ có điều khuôn mặt của nó, chính xác hơn là nửa dưới khuôn mặt, đúng là Thượng đế trong lúc sáng tạo một bức tranh đẹp đã không cẩn thận quệt lên một nét bút cẩu thả.Có thể Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân làm như vậy là đúng. Theo lẽ thường nếu giết chết đứa bé này thì quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 32 Phần 32Lúc hành động, ông ta nhìn lướt một lần nữa toàn bộ cơ thể đứa bé. Nước da củanó trắng hồng, tóc rậm, đặc biệt là đôi mắt vừa đen vừa sáng của nó. Chỉ có điềukhuôn mặt của nó, chính xác hơn là nửa dưới khuôn mặt, đúng là Thượng đếtrong lúc sáng tạo một bức tranh đẹp đã không cẩn thận quệt lên một nét bút cẩuthả.Có thể Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân làm như vậy là đúng. Theo lẽ thường nếugiết chết đứa bé này thì quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng nếu nương tay để cho nósống thì sau này nó sẽ phải đối mặt với cuộc đời thế nào đây?Ông bác sĩ thở dài não nuột, ông nhẫn tâm nắm lấy cánh tay bé nhỏ của nó, ôngđịnh sẽ thọc kim vào tay nó.Trong giây phút sinh tử này tự dưng đứa bé ngừng khóc, nó im lặng lạ thường.Ông bác sĩ cảm thấy rất lạ, ông ta liền ngắm nghía khuôn mặt của nó và nhận rađứa bé đang mở đôi mắt đen của mình nhìn ông chằm chằm.Ông không hiểu nổi có phải mình nhìn nhầm không. Bởi trẻ con mới đẻ khôngnhìn xa được, do vậy tuyệt đối nó không thể đang nhìn ông được. Nhưng rõ ràngông thấy như thế mà. Đôi mắt đó vô cùng điềm đạm, dường như nó không biếtrằng mình đang trở thành một con cừu sắp sửa bị giết.Đôi mắt đó khiến ông nghĩ tới Thiên sứ. Chỉ có mắt Thiên sứ mới có thể trongsáng được đến thế! Bàn tay cầm bơm tiêm của ông bỗng chốc buông xuống. Ôngkhông thể tha thứ cho bản thân: Làm sao mình có thể cướp đoạt sinh mạng nhỏbé vô tội này.Ông chợt thay đổi ý định. Ông vứt bơm tiêm đi, rồi vội vàng mua sữa và bình sữa.Ông muốn nó được sống, đến Thượng đế cũng muốn nó được sống mà, saomình lại có quyền tước đoạt cuộc sống của nó chứ?Ông nhìn cái miệng dị dạng của nó đang ngấu nghiến bú sữa, tự dưng ông cảmthấy nó không đáng sợ như lúc mới nhìn thấy nữa, trông nó lúc này thật đáng yêuvà ngây thơ làm sao!Hai ngày sau, ông đem đứa trẻ về nhà bố mẹ đẻ của ông ở nông thôn. Họ rất vuivẻ đón nhận đứa trẻ tội nghiệp này. Mặc dù mọi người trong xóm đều coi nó làác quỷ nhưng nó vẫn kiên cường sống tiếp.Ông thường xuyên tới thăm nó, ông còn tự tay khâu cho nó rất nhiều khẩu trang.Nửa khuôn mặt dưới của nó bị dị dạng, do vậy khi đeo khẩu trang, nó lại trởthành bé gái rất xinh xắn.Khi đứa bé bảy tuổi, ông đón về ở với mình. Ông nhìn khuôn mặt với sự tồn tạisong hành của sự xấu xí và vẻ xinh đẹp, ông quyết định sẽ mang tới cho nó vẻđẹp mà ông Trời không thể cho nó.Tới tận lúc đó, ông vẫn chưa lập gia đình, bởi ông vẫn chưa tìm thấy người phụnữ nào giống như Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân trong tâm trí ông. Có lẽ trong mắtông, Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân quá hoàn mĩ, mọi người con gái khác trên đờiđều thua kém cô ta. Từ khi quyết định giữ lại đứa bé gái đó, chưa lần nào ôngliên lạc lại với Lâm Thiên Vân. Và dường như cô ta cũng cảm thấy hổ thẹn haysao đó nên cũng không tìm lại ông nữa.Thực ra họ cũng không biết rằng, họ lại vô tình kẻ trước người sau chuyển tớicùng một thành phố. Tuỳ cùng sống chung trong một thành phố nhưng chưa lầnnào họ gặp nhau. Thế giới này có lúc rất nhỏ bé, có lúc lại rộng lớn lạ thường.Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân phải chuyển sang thành phố khác bởi ông chồng bộđội sau khi phục viên bị thuyên chuyển đến thành phố đó. Lâm Thiên Vân cũng vìlí do đó mà chuyển ngành, bà ấy không còn làm bác sĩ sản khoa nữa, mà làm thủquỹ tại một doanh nghiệp nhà nước.Sau khi ông bác sĩ đón đứa bé về ở với mình, ông không cho nó đi học. Mỗi khirảnh ông lại tự dạy học cho nó. Bản thân ông là người đa tài đa nghệ, khôngnhững ông dạy văn hoá cho nó mà còn dạy cho nó cầm kỳ thi hoạ.Khuôn mặt khiếm khuyết của nó trở thành nỗi đau của ông. Ông đã cố vận dụngtất cả kiến thức y học của mình để nghiên cứu và chế tạo ra khuôn mặt giả. Ôngdán mặt giả lên mặt của bé gái, cuối cùng ông cũng nhìn thấy một thiếu nữ đẹpnhư mơ. Lúc này cô bé đã mười bảy tuổi.Cô gái gọi ông ta là bố. Cô vô cùng cảm động bởi ông không những cho cô sựsống mà còn cho cô tri thức, cho cô vẻ đẹp. Lúc này ông ta đã ở tuổi trung niên.Ông dồn hết tình thương yêu cho cô bé, ông vẫn chưa lập gia đình.Sau khi cô bé có thể ra ngoài, cô đã tham gia vào kỳ thi tuyển sinh rồi may mắntrúng tuyển vào một trường hộ lí. Được trở thành y tá là ước mơ lớn nhất đời cô.Nhưng khi cô vừa tốt nghiệp, lúc cô sắp trở thành một thiên thần áo trắng thì mộtchuyện không hay lại xảy ra. Phần da bình thường trên khuôn mặt cô bị dị ứngdẫn tới ngứa không thể kiểm soát được do bị dán mặt giả quá lâu.Không còn cách nào khác cô đành phải vứt bỏ lớp nguỵ trang, lại phải trở thànhcô gái xấu xí như trước kia. May mà nghề của cô là y tá nên có thể tận dụng tốiđa đặc thù của công việc này, cô dùng khẩu trang che phần mặt dị dạng củamình.Rồi một ngày kia, sự việc bất ngờ đã xảy ra, một bệnh nhân đã mạo phạm giậtchiếc khẩu trang trên mặt cô, vì vậy bộ mặt thật của cô đã bị lộ.Chính vì nguyên nhân này, lại một lần nữa cô phải chốn chạy cái thế giới tànnhẫn này. Ngày nào cũng như ngày nào, ngoài việc đối mặt với ông bố mặt màyủ ê của mình ra, cô cứ ng ...