Thông tin tài liệu:
Khi mọi người đều tò mò tiến về phía chiếc giường thì Thẩm Lực lại dán mắt vào bức tranh. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã bao nhiêu năm trôi qua giờ đây Thẩm Lực lại được ngắm lại mình thời thanh niên. Mùi thơm của hoa hợp hoan cứ lan toả trong không khí. Trong hương thơm dìu dịu, một thiếu nữ đang dựa vào cây cười mỉm, cô mặc chiếc áo dây màu phấn hồng, chiếc minijup màu trắng.Nếu Phương Trình không kéo tay Thẩm Lực thì không hiểu anh còn đắm chìm trong ảo tưởng bao...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đẹp trả thù - Phần 33 Phần 33Khi mọi người đều tò mò tiến về phía chiếc giường thì Thẩm Lực lại dán mắtvào bức tranh. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã bao nhiêu năm trôi qua giờ đâyThẩm Lực lại được ngắm lại mình thời thanh niên. Mùi thơm của hoa hợp hoancứ lan toả trong không khí. Trong hương thơm dìu dịu, một thiếu nữ đang dựavào cây cười mỉm, cô mặc chiếc áo dây màu phấn hồng, chiếc minijup màutrắng.Nếu Phương Trình không kéo tay Thẩm Lực thì không hiểu anh còn đắm chìmtrong ảo tưởng bao lâu nữa. Lúc này, anh mới để ý tới trên chiếc giường đơnmàu trắng có một cô gái mặc bộ váy trắng đang nằm, trông cô ta giống hệt vớinhân vật người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.Khuôn mặt đó là của Tần Nhược Yên. Khuôn mặt đẹp mê hồn vẫn còn hơi ấmvà còn đang thở nữa chứ. Cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi.Bức thư đặt ở bên gối đã được trao tới tay Thẩm Lực. Phong bì không dán kín,trên đó viết Thân gửi Thẩm Lực. Lấy bức thư dài mấy trang giấy ra, trên đó lànét chữ rất đẹp. Nét chữ đó rất quen thuộc đối với anh. Nét chữ đó là của NamNê.Thẩm Lực!Lúc anh đọc được bức thư này thì có lẽ anh đã biết hết mọi chuyện. Em có thểtưởng tượng ra anh giận em tới mức nào, bởi em biết anh yêu em rất nhiều mà.Nhưng bây giờ em chỉ muốn nói với anh rằng: Em rất yêu anh. Nếu anh không tinthì xin anh hãy ngắm bức tranh sơn dầu treo trên tường. Em đã phải dồn hết tâmtrí trong hai ngày hai đêm mới vẽ xong bức tranh này đấy. Nhưng hai ngày haiđêm thì có thấm thía vào đâu cơ chứ, bởi em đã yêu anh mười năm nay.Chắc cả đời này em sẽ không thể quên được cảnh tượng trong bức tranh, khôngthể quên nổi dáng anh chạy dưới hàng cây hợp hoan. Mỗi ngày, khi mặt trời vừamọc, em đều thấy cảnh tượng này. Nhưng anh lại không nhìn thấy em bởi emthường nấp ở chỗ rất xa. Em sợ anh sẽ nhìn thấy em, sợ anh phát hiện ra emđang mang khuôn mặt giả, còn khuôn mặt thật nằm sau lớp mặt giả đó khôngthuộc về thế giới này, cái thế giới có ánh nắng mặt trời, có hoa thơm và có anh.Ngày nào em cũng đứng ở con đường đó sớm hơn anh, em chờ ở đó hơn nửatiếng đồng hồ chỉ vì muốn nhìn thấy bóng anh chạy thoáng qua. Trước khi emmười tám tuổi, em chưa từng nghĩ rằng thế giới này lại đẹp đẽ tới vậy.Từ ngày em tình cờ nhìn thấy anh, em mới biết rằng thế giới này đâu đến nỗixấu xa. Chính anh đã khiến em nhận thấy thế giới tươi đẹp biết dường nào; vàcũng chính vì anh đã mách cho em biết rằng loài người còn có một thứ tình cảmgọi là tình yêu kỳ diệu tới vậy; và cũng chính anh đã khiến em nhận ra rằng tâmhồn vốn tràn ngập nỗi khổ đau và bóng tối vẫn có thể nhận được sự chiếu rọicủa ánh mặt trời.Nhưng cảm nhận đẹp đẽ ấy đã sớm tiêu tan...Một ngày kia, cô gái có tên Tần Nhược Yên xuất hiện. Em biết sự xuất hiện củacô ấy trong mắt anh cũng giống sự xuất hiện của anh trong mắt em vậy, và anhđã yêu cô ấy.Kể từ đó bức tranh tươi đẹp trong trái tim em đã bị thay đổi.Khi một lần nữa anhlại thoáng qua em, bên cạnh anh đã có một người khác. Chắc anh sẽ khó có thểbiết được cảm giác của em lúc đó. Trái tim vừa mới được tiếp nhận ánh sángmặt trời thì đã bị đôi bàn tay lạ lẫm xé vụn ngay trước mắt. Xé tới mức tan tànhthành từng mảnh nhỏ, máu tươi tràn ra đầm đìa.Ngày hôm đó em nhìn thấy anh đưa cho cô ta vật gì đó. Em đoán đó chắc chắn làbức thư tình. Anh đã bỏ chạy ngay sau đó còn em thì bám theo cô ta, sau đó nhânlúc cô ta không để ý em đã cướp luôn mảnh giấy đang được cô ta đọc rất saysưa, và rồi em chạy bán sống bán chết như một tên cướp vậy.Bài thơ anh viết tặng cho cô ta, mỗi câu, mỗi chữ giống như một lưỡi dao cứavào trái tim tuy đã vỡ tan những vẫn còn cảm giác của em...Ngày hôm đó Nam Nê vừa tròn mười tám tuổi, khi trở về nhà, không giống vớimọi khi là đánh một bản nhạc piano mà chui tọt voà phòng khóc rấm rứt.Ông Nam Mặc Thiên phát hiện ra con gái có gì đó bất thường liền đi vào phònghỏi han xem rốt cuộc có chuyện gì mà cô đau lòng đến vậy. Bố cô là người duynhất cô có thể tâm sự, giãi bày thế là Nam Nê liền úp úp mở mở nói với bố vềchuyện cô đang yêu thầm nhớ trộm một chàng trai nhưng lại không dám xuấthiện trước mặt anh ta. Và bây giờ bên cạnh anh ta đã có một người con gáikhác...Ông Nam Mặc Thiên ngồi im nghe con gái kể rồi hiền từ cười, mắng yêu:- Cô bé ngốc nghếch của cha, con đừng quá lo lắng như thế, bởi cái gì là của conthì sớm muộn cũng là của con thôi. Cũng có thể một buổi sáng tinh mơ nào đó,người con gái bên cạnh anh ta sẽ là con đó!Nam Nê đang khóc nức nở trong lòng bố, nghe bố an ủi như vậy thì cảm thấytâm trạng tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng cô không thể ngờ được, buổi sáng ngàyhôm sau khi cô vừa tới trường thì nghe được tin về cái chết của Tần Nhược Yên.Nhận được tin này, cô tưởng mình sẽ cảm thấy vui mới đúng, bởi tình địch củacô đã mãi mãi biến mất khỏi thế gian này. Nhưng không hiểu tại sao cô lại cảmthấy buồn vô cùng. Bởi cô biết, cái chết của Tần Nhược Yên sẽ khiến chongười con trai si tình kia đau đớn không muốn sống nữa.V ...