Người dưng ở phố
Số trang: 12
Loại file: pdf
Dung lượng: 162.45 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Trong hiệu bánh ngọt rộn ràng khách, có hai thằng nhóc đeo chiếc cặp to xệ sau lưng đang cặp kè nhau đứng tần ngần trước tủ kính trưng đầy các loại bánh tỏa hương thơm lừng. Đó là một đôi bạn vô cùng tương phản. Một thằng thì nhỏ oắt nhưng gương mặt ranh mãnh trông như trái cây chín ép, còn tên kia thì mắt mũi húp híp vì bệnh béo phì giai đoạn đầu, trông nó chậm chạp và có phần hơi ngơ ngẩn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người dưng ở phốNgười dưng ở phốTrong hiệu bánh ngọt rộn ràng khách, có hai thằng nhóc đeo chiếc cặp to xệ saulưng đang cặp kè nhau đứng tần ngần trước tủ kính trưng đầy các loại bánh tỏahương thơm lừng. Đó là một đôi bạn vô cùng tương phản. Một thằng thì nhỏ oắtnhưng gương mặt ranh mãnh trông như trái cây chín ép, còn tên kia thì mắt mũihúp híp vì bệnh béo phì giai đoạn đầu, trông nó chậm chạp và có phần hơi ngơngẩn. Bỏ mặc thằng bạn béo phì đang dán chặt mắt vào tủ kính xếp nghẹt ứ bánh,thằng “chín ép” tự tin tiến đến gần tôi, chìa ra tờ bạc mệnh giá 50 nghìn mới cáu:Chị bán cho em hai chai coca, 2 cái bánh sandwich kẹp jambon và xúc xích! -Giọng thằng nhóc phát âm rành rọt.Tôi chỉ tay lên quầy, trố mắt hỏi:Hai chai coca loại 300ml ấy hả? Em uống hết...?Thằng nhóc lanh chanh cướp lời:Không! Em chỉ uống nửa chai. Còn chai rưỡi là của thằng kia! Nó chỉ tay về phíathằng bạn béo phì, đoạn gọi giật giọng:Mập! Tới đây mau!Thằng tên Mập (mà tôi đoán chắc là biệt danh chứ ai lại đặt tên thật của con mìnhnhư thế?) lập tức tiến đến, dáng đi lạch bạch như chú vịt xiêm khá tức cười. Nó hítmột hơi căng lồng ngực, mủm mỉm khi nhìn thấy cái bánh tôi đang chuẩn bị đặt rakhay, mắt ánh lên tia khoái trá. Thằng “chín ép” luôn miệng chỉ huy:Ta lại ngồi cái bàn kia ăn đi!Rồi cả hai chạy à vào cái bàn trống cuối phòng, nhe răng cười với tôi!Tôi bắt đầu chú ý đến đám thực khách nhóc tì này, thấy rằng hình như cứ cách haingày chúng lại đáo qua hiệu bánh một lần, vào khoảng chiều muộn. Vẫn hai chiếccặp to nặng trĩu sau lưng, mà tôi dám cá là khối lượng của chúng bằng nhau khônglệch một gram nào, nhưng khổ nỗi lại xề xệ trên lưng hai dáng hình quá ư tươngphản. Lần nào chúng cũng chìa ra tờ bạc năm chục nghìn mới cứng, thức ăn thì cókhi thay đổi lung tung tùy theo sự chỉ trỏ của thằng tên Mập, còn thức uống thìtuyệt nhiên không! Chúng chung thủy tuyệt đối với coca! Luôn luôn là hai chaicoca và quả nhiên thằng “chín ép” chỉ uống có nửa chai và số còn lại là của thằngbéo phì. Thật khiếp vía!Một hôm tôi hỏi:Hai em học tới lớp mấy rồi? Ăn mãi những thứ bánh này không biết chán à? – Nóixong chợt giật thót mình vì đây là một nguyên tắc cấm kỵ đối với người bán! Ai lạimuốn thực khách chán ăn những thứ mình bán bao giờ?Tuy nhiên hai thằng nhóc không để ý gì, chúng háo hức nhai nuốt rồi một tên nói,lần này thằng “chín ép” nhượng quyền phát biểu cho thằng Mập. Sau khi thè lưỡiliếm chút bơ thừa chảy vòng quanh mép một cách ngon lành, Mập cất giọng làokhào như thể thanh quản đã bị mỡ tràn vào che lấp:Giờ này cha mẹ vẫn chưa về nhà đâu. Tụi em đói. Với lại, ăn xong tụi em đâu cóvề nhà liền. Còn phải ghé qua Game Center nữa chứ!À ra thế, Game Center là dạng trung tâm chuyên khai thác trò chơi điện tử đanghiện diện khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố này. Thế giới ảo diệu kỳ ấytung ra lực hút khó cưỡng với hầu hết những ai lỡ “dạo chơi” qua đó một lần.Trách gì những chú bé con hiếu động? Chúng có thể quên ăn sáng bỏ ngủ trưa cốtđể “lướt” qua vài màn. Sự thất bại trong một trò game nào đó khiến cho chúng bứtrứt không yên và vì thế, để chứng tỏ trí thông minh và sức mạnh vô địch của mình,chúng lại nối tiếp màn chơi vào ngày hôm sau... Mải miết như thế, cho đến khi nàochúng đạt được mục đích mới thôi. Mà cũng không thể nào thôi, bởi lẽ như để kíchthích một thế giới đã phát triển như lốc xoáy càng xoáy lốc hơn, các nhà lập trìnhxuất chúng lại hăng hái sáng tạo ra một trò chơi nữa, tinh vi hơn, khó khăn hơn vàcũng... bạo lực hơn (dĩ nhiên, kèm theo đó là món lợi nhuận cũng gia tăng kếch xùhơn), để cho các khách hàng nhí tha hồ mà đuổi bắt chinh phục. Giới sáng tạo vàgiới tiêu dùng cứ thế rượt bắt nhau, đòi hỏi nhau, xoay như đèn cù. Vì thế, xem racuộc chơi này là vô cùng vô tậnCó một lần, anh bạn đồng nghiệp tóc xoăn cằm lẹm cùng trong hiệu bánh đã kểcho tôi nghe câu chuyện khá tức cười. Rằng có một ông “phụ huynh” nọ đi tìm cậucon trai sau giờ tan học tự dưng biến mất hàng tiếng đồng hồ. Sau những cú điệnthoại dồn dập truy lùng khắp nơi, một đứa bạn tốt bụng nào đó đã mách lẻo choông ta rằng “nghịch tử” đang đắm đuối ở một Game Center đầu phố X. Đến nơi,ông như lạc vào trận đồ bát quái với tầng tầng lớp lớp những ô vuông nhỏ ngăn ratừng chỗ ngồi. Tuyệt không tiếng người, chỉ có dòng âm thanh rào rạt vang lênkhông ngớt bởi tiếng click chuột và gõ phím như vọng lên từ một thế giới nào đóxa lạ với cảnh phố phường chật hẹp ồn ào bên ngoài. Bạt ngàn máy bạt ngànngười, mà Game Center có những ba tầng. Mấy trăm chiếc computer là mấy trămngười chơi. Lớp thì đấu game qua mạng, lớp thì chatmail hoặc chatvidéo, lớp thìtruy cập Website (mà nội dung Website là gì thì chỉ có... chính người truy cập mớibiết). Ông lượng thấy mình không thể nào đủ sức và đủ thời gian để lách mình lầnlượt qua từng dãy bàn, nghiêng ngó vào từng “ô vuông” để truy lùng ra “nghịchtử”. Vừa thử ghé mắt vào ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người dưng ở phốNgười dưng ở phốTrong hiệu bánh ngọt rộn ràng khách, có hai thằng nhóc đeo chiếc cặp to xệ saulưng đang cặp kè nhau đứng tần ngần trước tủ kính trưng đầy các loại bánh tỏahương thơm lừng. Đó là một đôi bạn vô cùng tương phản. Một thằng thì nhỏ oắtnhưng gương mặt ranh mãnh trông như trái cây chín ép, còn tên kia thì mắt mũihúp híp vì bệnh béo phì giai đoạn đầu, trông nó chậm chạp và có phần hơi ngơngẩn. Bỏ mặc thằng bạn béo phì đang dán chặt mắt vào tủ kính xếp nghẹt ứ bánh,thằng “chín ép” tự tin tiến đến gần tôi, chìa ra tờ bạc mệnh giá 50 nghìn mới cáu:Chị bán cho em hai chai coca, 2 cái bánh sandwich kẹp jambon và xúc xích! -Giọng thằng nhóc phát âm rành rọt.Tôi chỉ tay lên quầy, trố mắt hỏi:Hai chai coca loại 300ml ấy hả? Em uống hết...?Thằng nhóc lanh chanh cướp lời:Không! Em chỉ uống nửa chai. Còn chai rưỡi là của thằng kia! Nó chỉ tay về phíathằng bạn béo phì, đoạn gọi giật giọng:Mập! Tới đây mau!Thằng tên Mập (mà tôi đoán chắc là biệt danh chứ ai lại đặt tên thật của con mìnhnhư thế?) lập tức tiến đến, dáng đi lạch bạch như chú vịt xiêm khá tức cười. Nó hítmột hơi căng lồng ngực, mủm mỉm khi nhìn thấy cái bánh tôi đang chuẩn bị đặt rakhay, mắt ánh lên tia khoái trá. Thằng “chín ép” luôn miệng chỉ huy:Ta lại ngồi cái bàn kia ăn đi!Rồi cả hai chạy à vào cái bàn trống cuối phòng, nhe răng cười với tôi!Tôi bắt đầu chú ý đến đám thực khách nhóc tì này, thấy rằng hình như cứ cách haingày chúng lại đáo qua hiệu bánh một lần, vào khoảng chiều muộn. Vẫn hai chiếccặp to nặng trĩu sau lưng, mà tôi dám cá là khối lượng của chúng bằng nhau khônglệch một gram nào, nhưng khổ nỗi lại xề xệ trên lưng hai dáng hình quá ư tươngphản. Lần nào chúng cũng chìa ra tờ bạc năm chục nghìn mới cứng, thức ăn thì cókhi thay đổi lung tung tùy theo sự chỉ trỏ của thằng tên Mập, còn thức uống thìtuyệt nhiên không! Chúng chung thủy tuyệt đối với coca! Luôn luôn là hai chaicoca và quả nhiên thằng “chín ép” chỉ uống có nửa chai và số còn lại là của thằngbéo phì. Thật khiếp vía!Một hôm tôi hỏi:Hai em học tới lớp mấy rồi? Ăn mãi những thứ bánh này không biết chán à? – Nóixong chợt giật thót mình vì đây là một nguyên tắc cấm kỵ đối với người bán! Ai lạimuốn thực khách chán ăn những thứ mình bán bao giờ?Tuy nhiên hai thằng nhóc không để ý gì, chúng háo hức nhai nuốt rồi một tên nói,lần này thằng “chín ép” nhượng quyền phát biểu cho thằng Mập. Sau khi thè lưỡiliếm chút bơ thừa chảy vòng quanh mép một cách ngon lành, Mập cất giọng làokhào như thể thanh quản đã bị mỡ tràn vào che lấp:Giờ này cha mẹ vẫn chưa về nhà đâu. Tụi em đói. Với lại, ăn xong tụi em đâu cóvề nhà liền. Còn phải ghé qua Game Center nữa chứ!À ra thế, Game Center là dạng trung tâm chuyên khai thác trò chơi điện tử đanghiện diện khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố này. Thế giới ảo diệu kỳ ấytung ra lực hút khó cưỡng với hầu hết những ai lỡ “dạo chơi” qua đó một lần.Trách gì những chú bé con hiếu động? Chúng có thể quên ăn sáng bỏ ngủ trưa cốtđể “lướt” qua vài màn. Sự thất bại trong một trò game nào đó khiến cho chúng bứtrứt không yên và vì thế, để chứng tỏ trí thông minh và sức mạnh vô địch của mình,chúng lại nối tiếp màn chơi vào ngày hôm sau... Mải miết như thế, cho đến khi nàochúng đạt được mục đích mới thôi. Mà cũng không thể nào thôi, bởi lẽ như để kíchthích một thế giới đã phát triển như lốc xoáy càng xoáy lốc hơn, các nhà lập trìnhxuất chúng lại hăng hái sáng tạo ra một trò chơi nữa, tinh vi hơn, khó khăn hơn vàcũng... bạo lực hơn (dĩ nhiên, kèm theo đó là món lợi nhuận cũng gia tăng kếch xùhơn), để cho các khách hàng nhí tha hồ mà đuổi bắt chinh phục. Giới sáng tạo vàgiới tiêu dùng cứ thế rượt bắt nhau, đòi hỏi nhau, xoay như đèn cù. Vì thế, xem racuộc chơi này là vô cùng vô tậnCó một lần, anh bạn đồng nghiệp tóc xoăn cằm lẹm cùng trong hiệu bánh đã kểcho tôi nghe câu chuyện khá tức cười. Rằng có một ông “phụ huynh” nọ đi tìm cậucon trai sau giờ tan học tự dưng biến mất hàng tiếng đồng hồ. Sau những cú điệnthoại dồn dập truy lùng khắp nơi, một đứa bạn tốt bụng nào đó đã mách lẻo choông ta rằng “nghịch tử” đang đắm đuối ở một Game Center đầu phố X. Đến nơi,ông như lạc vào trận đồ bát quái với tầng tầng lớp lớp những ô vuông nhỏ ngăn ratừng chỗ ngồi. Tuyệt không tiếng người, chỉ có dòng âm thanh rào rạt vang lênkhông ngớt bởi tiếng click chuột và gõ phím như vọng lên từ một thế giới nào đóxa lạ với cảnh phố phường chật hẹp ồn ào bên ngoài. Bạt ngàn máy bạt ngànngười, mà Game Center có những ba tầng. Mấy trăm chiếc computer là mấy trămngười chơi. Lớp thì đấu game qua mạng, lớp thì chatmail hoặc chatvidéo, lớp thìtruy cập Website (mà nội dung Website là gì thì chỉ có... chính người truy cập mớibiết). Ông lượng thấy mình không thể nào đủ sức và đủ thời gian để lách mình lầnlượt qua từng dãy bàn, nghiêng ngó vào từng “ô vuông” để truy lùng ra “nghịchtử”. Vừa thử ghé mắt vào ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện thiếu nhi truyện đồng thoại tiểu thuyết tình yêu tình bạn bè kỉ niệm tình yêu thanh mai trúc mãTài liệu liên quan:
-
Sự ra đời của các loại gấu bông nổi tiếng
10 trang 295 0 0 -
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 7 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
12 trang 187 0 0 -
Bách Quỷ Dạ Hành Truyện (Nurarihyon no Mago) _ Tập 49
79 trang 145 0 0 -
4 trang 117 0 0
-
Truyện tranh Bowling King (Vua Bowling) - Tập 2
77 trang 114 0 0 -
Tính đối thoại trong một số truyện viết cho thiếu nhi của Võ Diệu Thanh
11 trang 100 0 0 -
Đề thi giữa học kì 1 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2023-2024 có đáp án - Trường THCS Lê Văn Tám, Tiên Phước
12 trang 63 0 0 -
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
5 trang 53 0 0
-
3 trang 53 0 0