Lửa được đốt lên. Bóng những đôi trai gái ngồi tình tự trên bờ biển chập choạng trên cát. Uyên nhẩm đếm từ đầu hàng dương bên này sang đầu hàng dương bên kia tổng cộng mười tám đôi. Chị xòe hai bàn tay trắng nhợt nhạt trong bóng đêm. Thử xoè mười ngón tay buồn. Quả nhiên ảo mộng khắp đường chỉ tay. Uyên cười cái khì. Mọi chuyện trên đời này chỉ nên hiểu tương đối thôi. Không thì trái đất hơn sáu tỉ con người, chật vật đến xôn xao! Diễm xé toạc gói hạt điều rang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người hát trên mái nhà Người hát trên mái nhà TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU TRÂNLửa được đốt lên. Bóng những đôi trai gái ngồi tình tự trên bờ biển chập choạng trên cát.Uyên nhẩm đếm từ đầu hàng dương bên này sang đầu hàng dương bên kia tổng cộngmười tám đôi. Chị xòe hai bàn tay trắng nhợt nhạt trong bóng đêm. Thử xoè mười ngóntay buồn. Quả nhiên ảo mộng khắp đường chỉ tay. Uyên cười cái khì. Mọi chuyện trênđời này chỉ nên hiểu tương đối thôi. Không thì trái đất hơn sáu tỉ con người, chật vật đếnxôn xao! Diễm xé toạc gói hạt điều rang bơ, chị nhón một hạt cho vào miệng: “Đứa nàobắt đầu trước đây?”. My nằm dài trên cát, hai tay gối dưới đầu, chân bắt chéo như ngườimẫu: “Hai đứa bây miễn cho tao, cuộc sống vợ chồng tao giống như công thức toán học.Đánh cái beng lên giường. Đánh cái beng xuống đất. Chẳng có gì để nói. Tao thích nghechuyện con Uyên hơn, kể đi!”. Đêm liêu trai cái con khỉ, Uyên cười nắc nẻ, hơn mườinăm trước thì được, đứa nào cũng tuổi đôi mươi, cũng chín mọng, dễ thương. Còn bâygiờ, bây thấy không, ba bà lão túm tụm đòi kể chuyện tình. Buồn cười quá. Diễm ngưngnhai hạt điều, chị trở về vẻ quan trọng cố hữu khi cần thiết: “Không nhất thiết phải làchuyện tình, chuyện trên trời dưới đất nào nghe cũng được”. My không thèm làm dángngười mẫu nữa, chị trở mình, áp một bên má xuống mặt cát lành lạnh sương đêm. Nửađời nhìn lại, chị thấy bóng dáng tình yêu của mình biền biệt. Một lần nhặt được anh ấy ởđêm thơ nhạc của trường đại học. Năm bảy lần hò hẹn đi uống cà phê, hôn hít sơ sơ, bắtđầu thấy không thể thiếu nhau thì hai người như mắc tóc trong chuyện dài “môn đăng hộđối”. Người mà My quyết định lấy làm chồng thì chị không yêu, đơn giản là anh ấy biếtlàm chồng làm cha. Nghề ngoại giao khiến My bao giờ cũng mạnh mẽ, không chỉ riêngnhững người quen bình thường, kể cả hai người bạn thân nhất của chị là Diễm và Uyêncũng công nhận chị đã biến thành ...đàn ông tự bao giờ. My cười cơn cơn chống chế:“Miễn chồng tớ xác nhận tớ là đàn bà!”. Còn Uyên thì bồ bịch hàng tá, nhưng đến tuổi“băm” rồi vẫn chưa có nỗi một đức ông để gọi là chồng.Vì thế, với Uyên, chuyện tìnhyêu bao giờ cũng “nóng”. May mắn hơn My và Uyên, Diễm có một tấm chồng bắt đầu từtình yêu. Những ngày mới cưới, hai người xoắn xuýt nhau như sam. Còn bây giờ ngheđâu cũng chán, bởi có lúc, người đàn ông mê rượu hơn mê vợ. Diễm xoải người nằm dàicạnh My: “Thôi, nói chuyện chung của ba đứa mình. Lâu lâu mới có dịp gặp nhau mộtlần”. Uyên lừ đừ vốc từng nắm cát đầy tay, đưa lên cao một chút rồi bung ra. My nhúnvai: “Xem kìa, nó mơ màng như một người ngồi trên mái nhà”. Diễm à lên: “Nói chuyệntrên mái nhà tao mới nhớ. Hai đứa bây còn nhớ ông Vĩnh không?”. Vĩnh nào? Uyên nheomắt : “A,nhớ rồi, người tình không bao giờ cưới của tao!”. Ba người phụ nữ cùng bật dậynhư một chiếc lò xo. Chiều đi qua bãi dâu, hát trên những xác người, tôi đã thấy, tôi đãthấy, những hố hầm đã chôn vùi thân xác anh em. Dáng Vĩnh cao to lừng lững, anh bướctừ dưới biển lên. Cây đàn guitare ướt lướt thướt nước. Vĩnh cười, hàm răng trắng lấp lóaánh mặt trời. My sững sờ: “Quỷ biển”. Uyên nhìn Vĩnh như nhìn một vật thể lạ đến từhành tinh khác rồi quay sang Diễm: “Ở đâu ra vậy?”. Diễm nháy mắt: “Ông anh đẹp trainhất nhà của tao đó, sinh viên kiến trúc năm thứ tư”. Sau đó, Vĩnh chỉ thích đi chơi vớiUyên. My cũng thích Vĩnh nhưng bảo: “Một đứa thôi, chứ để thằng chả ôm cả thế giớivào lòng à?”. Vốc từng nắm cát trong tay, những tinh thể nhỏ bị nước biển bào mòn lấplánh dưới ánh trăng, bao nhiêu ký ức về Vĩnh trong Uyên chợt tràn về. Chị có yêu Vĩnhkhông, chắc là không. Vì lúc Vĩnh nói Vĩnh ra đi, chị không cảm thấy mất mát điều gìlớn lao lắm. Nhưng cũng có lúc, vào những năm đầu, sau khi Vĩnh ra đi, lúc gặp mộtngười bạn trai nào lăng nhăng, lơ láo một chút thì Uyên lại nhớ đến Vĩnh. Kể cả nhữnglúc chỉ có hai người với biển,Vĩnh cũng chỉ dám lướt nhẹ môi trên mái tóc dài của Uyên :“Tóc Uyên thơm lắm, thơm mùi tự nhiên thôi, đừng có xài dầu thơm nghe!”. Vĩnh nắmbàn tay Uyên nhè nhẹ : “Anh thích bàn tay học trò của Uyên, đừng sơn móng tay móngchân nghe, ghê lắm! Cái màu hồng hồng tự nhiên của da thịt lúc nào cũng dễ thương”.Hơn mười năm qua, chưa bao giờ Uyên xài dầu thơm hay sơn móng tay móng chân.Chẳng phải vì nghe lời Vĩnh mà vì Uyên cũng thích thế. Ba năm đầu định cư ở nước Úc,Vĩnh không thư về cho ai, kể cả gia đình. Má Diễm khóc hết nước mắt, tưởng Vĩnh đãlàm mồi cho cá mập. Sang năm thứ tư , Vĩnh bắt đầu thư về cho má, ấy là Uyên ngheDiễm nói thế thôi. Diễm rất ngại nói về anh mình... Thời gian trôi qua, Uyên lại có nhữngngười bạn mới. Vĩnh mất hút xa vời. My kéo Uyên về thực tại: “Ông Vĩnh nhà mày làmsao, cỡ này phất to lên thành doanh nhân rồi chứ gì? Mày nói khẽ khàng thôi nghe Diễm,coi chừng chị Uyên nhà mình chết ngợp”. Diễm tư lự: “Phất cái con khỉ, sáng sớm nào,chả cũng leo lên mái nhà hát quốc ca nước Úc”. My tròn mắt: “S ...