Dịch giả: Trần Thiện Huy Việt Trần nhấc cùi chỏ, dang rộng đôi tay và đang thư thả, chậm rãi chuyển sang thủ thức Bạch Hạc Lượng Xí thì chợt nhận ra dòng hô hấp còn bị kìm lại. Anh đã cố tập trung hết sức để giữ cho động tác tuôn chảy đều đặn, nhưng vẫn thiếu bình tĩnh và phải tự nhắc mới nhớ phải thở ra. Anh thực hiện tư thế Kim Kê Độc Lập, loạng choạng mất thăng bằng phải bám vào ghế sô pha. Một đợt choáng váng lùa qua khắp người anh, kèm theo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Lặng Lẽ Nhất Đời Người Lặng Lẽ Nhất Đời Dịch giả: Trần Thiện HuyViệt Trần nhấc cùi chỏ, dang rộng đôi tay và đang thư thả, chậm rãi chuyển sang thủ thứcBạch Hạc Lượng Xí thì chợt nhận ra dòng hô hấp còn bị kìm lại. Anh đã cố tập trung hếtsức để giữ cho động tác tuôn chảy đều đặn, nhưng vẫn thiếu bình tĩnh và phải tự nhắcmới nhớ phải thở ra. Anh thực hiện tư thế Kim Kê Độc Lập, loạng choạng mất thăngbằng phải bám vào ghế sô pha. Một đợt choáng váng lùa qua khắp người anh, kèm theo làtiếng ù ù trong lỗ tai. Tiếng này gợi lại những đợt gầm gừ của sóng biển. Nó nhắc anhnhớ lại sự xuất hiện có vẻ như thường xuyên của người đã chết trong các giấc mơ của anhnhư thế nào. Là con người hai mươi năm trước từng giữ chức vụ khoa trưởng đại học,bây giờ anh chấp nhận hài lòng với một chân kế toán, có một bàn giấy để ngồi và mộtđồng lương khả dĩ.Trên đời này không ai tin nổi Việt đã giết người. Bạn bè bên Việt Nam thường tả anh nhưmột người tử tế, hiền hòa, học thức, cuồng nhiệt vì cờ tướng, một gia trưởng mẫu mực.Đồng nghiệp ở bưu điện có lẽ coi anh thuộc loại người đơn giản, làm việc cần cù, biếtlắng nghe. Chắc hẳn không có ai nghĩ thể chất hay sức mạnh của Việt có chỗ nào đángnhắc đến. Thế mà đã có một thời khắc trong lịch sử, ở giữa các lục địa, anh đã tay khônglấy đi tính mạng của một người.Khoa tay vạch ngang khoảng không, Việt nạp khí vào đan điền, dẫn năng lượng đi theochiều kim đồng hồ, cứ mỗi lần luân lưu lại mở rộng vòng xoay thêm ra. Đầu ngón tay anhđã bắt đầu thấy rậm rật, và anh vừa bắt vào được một nhịp độ đều đặn thì lại nghe tiếnggiũ khăn trải giường, tiếng rung lách cách của màn treo cửa, và dép lẹp kẹp của vợ anhtrên tấm thảm nhựa lót nền nhà.Sự khuấy phá làm anh thoáng khó chịu, nhưng anh bảo lòng, thôi thì hãy nhớ mình maymắn tới mức nào. Anh tự nhắc mình chuyện mới một năm trước, làm gì có cách tập TháiCực quyền được khi cả anh, vợ và hai cô con gái bị nhồi chung vào giữa bốn bức váchcủa một căn phòng.“Anh nên tập phỏng vấn mới đúng, chứ không phải Thái Cực quyền” Hương nói.Việt đáp, “Chuyện đó tập không được đâu”.“Em nhuộm tóc cho anh nhé,” chị nói.“Em mới nhuộm hồi tháng trước mà.”Chị luồn những ngón tay qua tóc anh, làm anh bỏ ngang tư thế tập. “Sao em thức dậysớm quá vậy?” anh hỏi. Chị không nghe anh nói. Hương đã đi vào trong bếp và đang xaycà phê.Vợ anh là con người nhạy cảm. Chị hay lo lắng và bị chứng mất ngủ. Những cơn mất ngủđội lên hai quầng bán nguyệt ảm đạm dưới đôi mắt lóng lánh của chị. Việt muốn xin chịđể cho anh tập thêm ba mươi phút, nhưng lại thôi. Anh không muốn chị ủ rũ rút vàophòng ngủ, buông màn kín mít. Kể từ khi Cơ Quan Bảo Vệ Trẻ Em đến viếng vào mùađông trước, Hương càng chú ý nhiều hơn về các sinh hoạt hằng ngày của mọi người tronggia đình. Chị đổi ca làm việc ở công ty điện tử từ ban đêm sang ban ngày. Theo lời chị, ởMỹ này “Ma quỷ không ám mình vào ban đêm mà ám ban ngày, lúc mình đơn độc và yếuđuối.”Hương xem cuộc viếng thăm của Cơ Quan Bảo Vệ Trẻ Em là một cuộc tấn công, một nỗinhục mà chị mang trên người như một vết thương còn mới. Kể từ sau chuyện ấy, khôngcó gì báo trước, chị có thể rút vào khép chặt con người mình lại chỉ vì một chuyện độngchạm nhỏ vô tình. Đôi khi Hương cửa đóng then gài ngay với cả anh và lũ con gái đếnmấy ngày liên tiếp. Việt quay lại thế võ đang dở. Anh quyết chí bỏ ngoài tai hết baonhiêu tiếng ồn, nhưng vẫn cứ nghe bên này nhạc rock dộng ầm ầm, còn bên kia thì máysấy tóc. Hai đứa nhỏ cũng đã dậy rồi. Hương cầm thiết bị điều khiển tivi gõ nhẹ vào anh.“Bố, làm ơn nhích ra một tí, em coi không được.”Trong phòng chờ của công ty hợp danh trách nhiệm hữu hạn Linkenheimer, Việt gặp bốnngười xin việc khác. Họ ăn mặc chững chạc, đẹp đẽ, gọn gàng, và có lẽ chỉ chừng phânnửa tuổi anh. Họ gợi anh nhớ đến lũ học sinh của anh vào mùa thu, mùa tựu trường, tươirói và hăng hái, giữa lúc học đường là lời hứa hẹn trí thức và dậy mùi sách mới in. Việtvuốt tóc, hy vọng che đi những chỗ ngả màu. Anh sắp xếp lại mớ giấy tờ bên trong cáibìa cứng màu vàng nhạt. Người giúp anh làm hồ sơ lý lịch đã nói, “Anh không cần mangtheo bằng cấp gì của Việt Nam đâu.” Tuy vậy, Việt cứ lôi chúng ra khỏi những khungkính dùng để trưng bày trong phòng khách. Anh vẫn tiếp tục mang các tấm bằng đã ngảmàu vàng này đi phỏng vấn, những gì nhắc nhớ anh là ai và đã từng thành đạt như thếnào.Người phụ nữ trao cho anh những bài thi viết nói, “Ông Trần, ông có bằng Tiến sĩ Triết,còn cả bằng Luật nữa. Ông không nghĩ là trình độ của ông cao quá mức so với công việcnày sao?” Vẻ mặt của cô chân thật và cách cô hỏi không kèm theo sự ngờ vực mà đôi khianh phải nghe thấy.“Được làm nhân viên thuế vụ ở đây đối với tôi là tốt lắm rồi, thưa cô.”Cô cười và nói, “Chúc ông may mắn,” rồi khép cửa lại quay ra. Cô để anh ngồi đấy xoaytrở với các thứ luật lệ thuế vụ, thuế hàng bán và thuế tiêu thụ, thuế bất động sản, nhữnggiải pháp cho tra ...