“Anh Ba ơi, … ông xã em bị … thu mất bằng lái xe rồi!”. Chị Mẫn gọi tôi sáng thứ bảy lúc tôi còn đang ngái ngủ, giọng ngập ngừng và hoảng hốt, có lẽ chị đang cố gắng kìm hãm những tiếng khóc đầy nhóc trong lòng. Tôi biết nói gì đây để an ủi chị? Chuyện đó cứ canh cánh trong lòng mãi không thôi. Vợ chồng chị sống bên Cali từ những ngày đầu vượt biên, còn tôi ở mãi Texas nên it có dịp gặp nhau. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Lãng Quên Đời Người Lãng Quên Đời“Anh Ba ơi, … ông xã em bị … thu mất bằng lái xe rồi!”. Chị Mẫn gọi tôi sáng thứ bảylúc tôi còn đang ngái ngủ, giọng ngập ngừng và hoảng hốt, có lẽ chị đang cố gắng kìmhãm những tiếng khóc đầy nhóc trong lòng. Tôi biết nói gì đây để an ủi chị? Chuyện đócứ canh cánh trong lòng mãi không thôi. Vợ chồng chị sống bên Cali từ những ngày đầuvượt biên, còn tôi ở mãi Texas nên it có dịp gặp nhau.Nhân tiện cô em gái vừa thoát khỏi cơn bạo bệnh, tôi muốn thăm em một chuyến nên rủthêm mấy người bạn của em và của tôi cùng họp mặt ở LA cho vui. Lớp tuổi mùa thunhư chúng tôi, không gặp nhau trong đám cưới thì cũng trong đám ma để đóng hụi chếthay hụi sống thôi. Cho nên, những buổi họp mặt bất thường thật là quý giá. Có đôi khichẳng biết lấy lý do gì để gặp nhau, bọn tôi lại tổ chức đi du lịch chung, cho qua ngàytháng hay cố níu thời gian để sống lại những kỷ niệm xa xưa. Kỷ niệm xa xưa thì bao giờcũng đẹp như thời son trẻ đã qua. Chúng tôi gồm một nhóm nhỏ chơi rất thân với nhau,giúp đỡ và thăm hỏi nhau thường xuyên. Chia sẻ những buồn vui trong cuộc đời. Mỗingười đều có những thử thách về công ăn việc làm hay hoàn cảnh gia đình, nhưng đềugác qua một bên để họp mặt vui vẻ.“Bạn bè đối đãi nhau bằng trái tim bao giờ cũng bền vững, thắm thiết hơn là bằng cáiđầu”, chúng tôi đồng ý như vậy.Sáng sớm Thứ Bảy vừa mới xuống phi trường, cô em đã réo gọi buộc phải tới nhà để dựparty mừng sinh nhật buổi chiều lúc 4 giờ.”Không đến em giận đó”, tôi vội vàng “Ừ, Ừanh sẽ đến, đàng nào anh cũng muốn nhìn dung nhan mùa hạ của em ra sao”. Giọng côvẫn sang sảng, chẳng có tí gì là bệnh tật cả. Sau mấy tháng chiến đấu dũng cảm có lẽ côđã đuồi được thần chết chạy có cờ. Tôi mừng lắm. Vợ chồng anh Mẫn cũng mới đápxuống từ San Jose, cùng phi trường LAX. Trời Cali thật đẹp, mát mẻ, trong vắt khôngmột cụm mây, gió thổi hiu hiu, cây cỏ xinh tươi, hoa nở rộn ràng khắp nơi, lòng tôi thậtkhoan khoái, chả trách dân Việt mình đổ xô về đây ở, mặc dầu giá sinh hoạt đắt đỏ hơncác nơi khác.Lấy xe thuê xong, tôi và vợ chồng anh bạn cùng về khách sạn. Mẫn kém tôi vài tuổi chonên mặc dầu là bạn, hai vợ chồng luôn coi tôi như người anh kết nghĩa. Anh tướng tá caoráo đẹp trai, mặt mày hồng hào, đúng là người mẫu lý tưởng của những chàng phi côngVNCH. Thời còn chiến tranh, một lần anh đã phải nhảy dù ra khỏi máy bay vì bị trúnghỏa tiễn “địa không”. Chị Mẫn xưa kia là người đẹp của Hàng Không Việt Nam. Thật làmột cặp xứng đôi vừa lứa.Chúng tôi vừa nhận phòng khách sạn là một đống bạn bè gọi lại, các bạn khác cũng đãđến đầy đủ, không có gì trở ngại. Chương trình chật cứng ngày giờ từ sáng sớm đến tốimịt liên tục 4 ngày lưu lại LA. Chắc tôi sẽ phải “chạy show” như mấy ca sĩ phòng trà mớihy vọng họp mặt với tất cả bạn bè và bà con.Anh Mẫn đã bị BS thu mất bằng lái xe cách nay mấy tháng, sau khi xác định anh bị bệnhAlzheimer (Mất trí nhớ), cho nên đi đâu cũng phải nhờ bà xã. Tôi muốn thử trí nhớ anh,bèn dấu GPS vào hộc xe và nhờ anh chỉ đường để đi đó đi đây. Anh không ở thành phốnày nhưng đến chơi thường xuyên nên chẳng khác nào Thổ Địa. Anh dẫn tôi đi còn chínhxác hơn cả GPS, nào thấy lãng trí gì đâu. Tôi chọc anh: “Tôi cũng muốn bị Alzheimernhư anh, khi nào muốn chối điều gì cứ nói: Tôi có nói vậy sao? Đâu có nào!, là huề cảlàng, tôi bị Alzheimer mà!”. Trước kia Bà xã anh hay cằn nhằn về vụ “nói trước chốisau”, bây giờ mới biết anh không chối mà quên mất mình nói gì đấy thôi, cho nên tha thứcho anh tất cả và còn yêu thương anh hơn nữa, ngày tháng trở nên báu vật hiếm quý.Nhìn anh Mẫn, tôi chợt nhớ đến một chuyện tình của một cặp vợ chồng già, tôi quen cáchnay đã lâu.***Khoảng năm 2004, Office nơi tôi làm việc cho một công ty Energy được dời từ vùngSouthwest về trung tâm thành phố Houston. Phía sau office chừng 3 blocks phố là khuchung cư của mấy người già, nằm ngay trên đường Allen Parkway, các Cụ Việt Nam ởđó cũng nhiều. Con đường này rất đẹp đẽ và lịch sự lại có xe bus Metro chạy qua thườngxuyên. Mỗi buổi trưa, tôi thường ra ngồi ở một công viên nhỏ gần đó để ăn trưa và ngắmmấy chú chim bồ câu giành ăn. Tôi để sẵn một túi gạo trong văn phòng, buổi trưa đi ăn,đem theo một túi nhỏ. Tôi vừa ngồi ăn vừa quăng gạo ra, thế là chim bồ câu ở đâu bay lạirất đông, có cả mấy con Se Sẻ, Blue Jay và Chào Mào nữa, chúng rất dạn dĩ, nhiều khi tôichỉ đưa tay không ra, mấy chú cũng đậu lên tay rồi mổ vào nắm tay tôi để tìm gạo. Đếnmột lúc quen thuộc, mỗi khi tôi ngồi xuồng ghế đá là chúng tự động bay lại, chẳng cầnphải có gạo để nhử. Có những hôm quên đem gạo, tôi lại phải chia bớt phần ăn trưa củatôi cho chúng, nếu không chúng mè nheo mãi không chịu bay đi.Từ công viên đó đi chừng vài blocks đường là đến một nhà thờ Công Giáo, trưa nào cũngcó cha Việt Nam làm lễ, tiếng chuông đồng hồ ngân nga từ trên tháp cao nghe rõ hay. Tôicó cảm tưởng mình đang đi hành hương bên Vatican. Đi xa hơn là hội người già của cá ...