“Bóng tôi (mà) tôi ngỡ bóng ai (là) tôi nhầm” Lời một bài ca quan họ cổ 1. Gã tướng ngũ đoản. Sách tướng các thứ có mấy giảng giải tương đối giống nhau về hình dong của gã, một hình dong không bình thường. Gã cao có mét rưỡi, đậm chiều ngang, di chuyển láy pháy trên đường gần giống khối vuông ru-bíc, ai muốn tìm ông trùm quản truyền thông văn nghệ hễ thấy cái khối vuông di động trên đường là đích thị gã. Gã di chuyển láy pháy chân tay vì chân tay ngắn củn, cách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người mất bóng Người mất bóng TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ HOÀI LƯƠNG “Bóng tôi (mà) tôi ngỡ bóng ai (là) tôi nhầm” Lời một bài ca quan họ cổ1.Gã tướng ngũ đoản. Sách tướng các thứ có mấy giảng giải tương đối giống nhau về hìnhdong của gã, một hình dong không bình thường. Gã cao có mét rưỡi, đậm chiều ngang, dichuyển láy pháy trên đường gần giống khối vuông ru-bíc, ai muốn tìm ông trùm quảntruyền thông văn nghệ hễ thấy cái khối vuông di động trên đường là đích thị gã. Gã dichuyển láy pháy chân tay vì chân tay ngắn củn, cách di chuyển cho theo kịp mọi ngườidài và thong dong hơn đã quen từ nhỏ. Là sau này, khi gã đã thâu tóm trọn gói cái cơquan truyền thông, người gã mới phát bề ngang đến vậy chứ ngày xưa khổ nghèo nơixóm núi quê gã, tuy thấp tè nhưng gã còn dễ coi. Thêm cái cách gã cười: chỉ có tiếng héhé phát ra từ cổ còn hình khẩu thì không thấy cười. Tóm lại giờ gã dị tướng. Ông bà nóinhững người dị tướng ắt là tài cao. Trước, gã rụt rè ngâm ngấm niềm vui khi nghe ai nóicái sự kèm theo hai bề na ná nhau của gã, giờ gã hoàn toàn hài lòng thừa nhận đúc kếtgiỏi dang của người xưa. Nhiều lần gã xoa tay nói với vợ, một người đàn bà cũng bé hạttiêu, cũng đôi lứa xứng đôi về chiều cao, riêng bề ngang, dù đẻ ba lứa rồi, mụ cũng ỏn ẻngiữ được nét thon gọn nhờ tập mấy bài dưỡng sinh đều đặn và ăn kiêng. Mụ nhan sắckhiêm tốn: cái trán dồ quá khổ, đôi mắt xếch, mũi tẹt, miệng hô nhẹ, da còn di chứng đậumùa xưa nên không thể mịn màng, chỉ lúc mụ cười là thấy có duyên. Cũng chỉ là cáiduyên vừa vừa, nghèn nghẹn bên những hạn chế về hình thể. Chỉ riêng điều này mụ khá:chụp chóp mao gã, giằng gã ra khỏi tay một người đàn bà khác xinh hơn, lành hiền và chỉbiết khóc, một cuộc xuất chiêu thần sầu với cả những chiêu thức phiêu lưu nhất mà ngườiphụ nữ có được, và cuối cùng mụ có gã, cái gã trai lúc ấy chỉ cắm đầu lao vào cuộc khámphá mới mẻ, hân hoan về giới chứ chưa có chút kinh nghiệm về đàn bà. Mụ có gã. Vàhoàn toàn thuần phục được gã, không phải, gã chưa rong hoang chó dái để gọi là thuầnphục, mà chủ yếu là từ khi có vợ, gã dừng hẳn các cuộc phiêu lưu tình ái, sau này cảnhững lúc nhậu xong anh em thường hát hỏng cho vui, rượu và chút hương phấn cho vui,gã cũng kiên quyết từ chối. Người bảo mụ cao tay ấn, người nói khích rằng gã sợ vợ,mặc, gã không tham gia mấy cái vui e chừng bất lợi. Thực ra, thì ra, là cái bất lợi khác gãcố né. Có lần gã bảo ngày xưa các cụ đáng nể thật, dám tự bỏ chức năng đàn ông để vàocung kiếm chút quyền lực danh lợi, kiếm nhiều quyền lực danh lợi. Thời buổi người tacho các cuộc vui này là sai là xấu là dễ bị quy tội hủ hóa là có tì vết khó tiến thân nếutranh nhau cái ghế, gã sẵn sàng hy sinh. Một người chồng mẫu mực. Một viên chức thanhsạch, đứng đắn. Một cán bộ nhà nước không có tì vết về sinh hoạt cá nhân. Tóm lại làmột công dân tốt.Nhưng mà chuyện không phải là công dân tốt hay xấu. Gã không muốn làm công dân. Gãmuốn làm vua!Cũng không sao mơ, mong, muốn làm vua. Ai ai đều có quyền, thích thì mơ mong muốn.Những người gần gã cũng khó xác định được giấc mơ quyền lực, khao khát quyền lực nơigã bắt đầu từ lúc nào. Gã thì cứ hì hì hà hà nhậu hết mình với anh em, hì hà tếu táo vui vẻvà, kín như bưng. Cái thế giới bên trong gã kín như bưng. Không bao giờ gã bộc lộ chínhkiến vấn đề gì. Ai hỏi tới gã trớ rất nhanh sang chuyện khác, vui vẻ tếu táo và huề cảlàng. Gã trẩn siêu hạng. Chắc chắn không ai dạy gã bản năng chính khách này, cũngkhông hề là sách vở: thời buổi sùng bái cá nhân và thói đồng bóng thay những mạch lạcluận lý đã dần vun cao cao vọng trong gã, ngày càng cao, vì gã kịp nhận ra đây là thờicủa mình, thời của nhập nhằng các giá trị.Nhưng nhận ra thời nhập nhằng các giá trị, giữ mình từ sinh hoạt đến kín bưng con ngườithật, cảm xúc thật… chưa đủ để trở thành người thâu tóm được quyền lực. Mà phải chủđộng hành trình đến ngôi vua. Gã bàn với vợ. Mụ mừng ra mặt. Tham vọng, thì đúngthằng đàn ông không có tham vọng là đồ vứt, thứ đến là phương pháp thực hiện thamvọng đó. Và cuối cùng, nếu gã lên ngôi đương nhiên mụ là hoàng hậu. Tất cả đều hợp lẽ.2.“Tôi đoạn tuyệt với quá khứ buồn đau, tủi nhục bằng việc tự thiêu hủy tất cả những sángtác trước năm bảy lăm…” Gã viết trong đơn xin vào đảng mấy dòng thống thiết có vẻkhông cần thiết nhưng cũng làm nhiều người xúc động. Đó là trong đơn. Còn thực tế thìlãng mạn và kỳ bí hơn nhiều. Vì chuyện đoạn tuyệt này chỉ lặng lẽ diễn ra trong đêm,trong vườn cây sau nhà gã nên nếu gã không kể không ai biết được cả. Gã kể rằng:“Một đêm thu, cái mùa thu mình mới cưới vợ. Sau khi nàng ngủ say, mình đem toàn bộnhững ghi chép, những bài thơ dịch, những tác phẩm đã in trên các tạp chí, tập thơ vànhững sáng tác còn nằm rải rác trong các cuốn sổ, cuốn vở học trò… đã được chuẩn bịsẵn từ chiều ra vườ ...