- Em tên gì? - Dạ, em tên Mai. - Em đến đây lâu chưa? - Dạ, hơn hai năm rồi. - Em ở miền Tây à? Thằng bạn ngồi bên cạnh hấp háy mắt, ý nói không ở miền Tây, chẳng lẽ ở miền Bắc? Nhưng mà cũng phải nói vài câu gì đó để xua đi cảm giác gượng gạo ban đầu. Mai (cứ gọi như vậy đi dù tám mươi phần trăm đó không phải là tên thật) không đẹp ngất ngây như lời quảng cáo của bà chủ nhưng nhìn cũng dễ thương. Mặt tròn da...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người mẫu Người mẫu TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRÀ- Em tên gì?- Dạ, em tên Mai.- Em đến đây lâu chưa?- Dạ, hơn hai năm rồi.- Em ở miền Tây à?Thằng bạn ngồi bên cạnh hấp háy mắt, ý nói không ở miền Tây, chẳng lẽ ở miền Bắc?Nhưng mà cũng phải nói vài câu gì đó để xua đi cảm giác gượng gạo ban đầu.Mai (cứ gọi như vậy đi dù tám mươi phần trăm đó không phải là tên thật) không đẹp ngấtngây như lời quảng cáo của bà chủ nhưng nhìn cũng dễ thương. Mặt tròn da trắng tóc dài,hơi lạ là không nhuộm nâu nhuộm đỏ như hai cô gái ngồi cạnh bạn tôi. Mai cũng khôngquá bạo dạn. Cử chỉ thân mật nhất của cô là lấy khăn ướt lau nhẹ lên mặt tôi. “Anh hai sẽthấy dễ chịu” - cô nói.Nhạc dội vào tai. Những bài boléro mà mỗi khi hát lên, tụi bạn lại kêu nhớ quê ngoạiquá! “Quê ngoại” của đám đàn ông đều ở miền Tây, nơi rất nhiều cô gái trẻ dạt ra miềnTrung, làm chỗ gác tay cho bọn ngà ngà say hứng chí rủ nhau đi hát hò. Như Mai, nhưhai cô gái tóc đỏ tóc nâu kia.- Anh hai chắc làm trong cơ quan nhà nước?- Mai nghiêng chai rót bia vô ly. Cô làm việc đó giống như đang biểu diễn nghệ thuật.- Tôi vẽ tranh - Vừa trả lời tôi vừa tự hỏi mình nên nhích ra hay là ngồi sát vào cô gái nàythêm chút nữa.- Mèn ơi, anh là họa sĩ! - Cô gái kêu lên, cứ như đang đi chợ chợt nhìn thấy một tờ nămtrăm nghìn ngay dưới chân mình.- Em thích tranh à?- Em cũng không biết nữa - Giờ thì Mai dịch ra một chút, hình như là để nhìn tôi mộtcách bao quát, xem cái gã nhàu nhĩ vì bia rượu này có đúng là họa sĩ không - Hồi nhỏ emthích vẽ. Má nói em vẽ giống y chang.- Sao em không đi học vẽ?Hỏi xong mới thấy mình cực kỳ đần. Những cô gái như Mai, những cô gái viết tên mìnhcòn nghệch ngoạc thì làm sao học vẽ và học để làm gì? Có cái quán bia nào đưa ra tiêuchuẩn tuyển nhân viên biết vẽ đâu.- Anh thường vẽ gì?- Đủ thứ. Thích gì vẽ nấy - Tôi nói cho qua chuyện.- Có vẽ phụ nữ hông?- Có chứ. Anh vẽ phụ nữ khỏa thân. Tức là những phụ nữ không mặc quần áo. - Tôi vừanói vừa cười, hy vọng rằng cái chi tiết không mặc quần áo sẽ chấm dứt câu chuyện tranhpháo để chuyển qua đề tài khác thiết thực hơn, nhất là khi người ta đã đi vào một phòngkaraoke kín cửa cao tường.Cô gái tóc dài bưng ly bia lên, nhấp môi một chút rồi để xuống. Đôi mắt tròn của cô đangnhìn vào một chỗ nào đó trong phòng. Rồi cô ngồi dịch sát vào, ghé tai hỏi một câu làmtôi muốn té ngửa:- Nếu em không mặc quần áo, anh có vẽ em hông? ***Con Hường nói mày khùng quá, tự nhiên cởi đồ cho người ta nhìn rồi vẽ. Mình nói thì tụimình cũng cởi đồ cho người ta nhìn hoài, có điều không ai vẽ hết. Trời đất, hai chuyện đókhác nhau mà. Con Hường nói trước khi chui vô mùng.Nó than độ này tao uống hai ba chai là tim đập đùng đùng rồi hai con mắt dít chịt. Gái rótbia mà uống kiểu này chắc giải nghệ sớm. Mình nói giải nghệ cũng được chớ sao. Nó nóiđồ khùng, biết làm gì mà sống, rồi lấy tiền đâu cho ba má tao chuộc cái nhà?Nhà mình không bị cầm nhưng má đau bệnh suốt, ba theo vợ bé mấy năm nay. Và mìnhcòn tới bốn đứa em đang đi học.Mày mê thằng cha đó hả? Coi chừng thiệt thân nghen mậy. Từ trong mùng, Hường nóira. Nó lo vậy cũng đúng. Con Mơn - hồi trước làm ở quán này - mê một thằng. Mê đếnmức kiếm được bao nhiêu tiền, sau khi chừa ra gởi về quê, số còn lại nó giao hết chothằng đó. Cũng từ khi mê thằng đó, nó tập uống bia như uống nước lạnh. Nó nói phảiráng kiếm tiền, dành dụm mua miếng đất, nhỏ chút xíu xiu cũng được, rồi cất cái nhà chớchẳng lẽ ở vầy hoài, làm vầy hoài. Đất chưa mua, nhà chưa cất được thì vợ thằng đó xộcvô quán. Con Mơn hồi giờ đâu có hiền, vậy mà bữa đó đứng như trời trồng để bà vợ nhàovô tát tai, giựt tóc. Tự nhiên nó ngu bất tử vậy. Chị em xúm vô can. Bà kia hả hê rút đi,con Mơn đứng khóc ròng. Vậy mà ảnh nói ảnh chưa có vợ. Mèn ơi, mày khùng nặng rồi.Ai lại đi tin mấy thằng đàn ông!Mình đâu có mê anh họa sĩ, nhưng mình thích công việc của ảnh. Học chữ khó thấy mồ(mình học tới lớp 2 nên mình biết), học vẽ chắc còn khó hơn. Vậy mà ảnh vẽ được. Giỏithiệt! Nếu ảnh vẽ cho mình một bức để mình treo trong phòng, có phải hay quá là haykhông. Sau này mình chết đi, bức tranh đó cũng còn, người ta cũng nhìn thấy mình ở đó. ***Cứ tưởng chỉ nói chơi, ai ngờ Mai đến thật. Sáng chủ nhật, tôi đang ngồi nhâm nhi cà phêvà nhìn bầu trời trong veo, tự hỏi mình sẽ làm gì trong ngày hôm nay thì Mai tới. Cô gáiăn mặc rất đơn giản, áo thun màu lá mạ, quần jean, tóc dài cột cao, trang điểm cũng rấtnhẹ. Nhìn Mai, đố ai biết cô làm trong quán karaoke, thuộc nhóm đối tượng mà các bà vợvẫn gọi là bọn mắt xanh mỏ đỏ.Tôi đưa Mai vào căn phòng bừa bộn những toan những cọ, căn phòng nhỏ như cái lỗ mũinằm giữa khu vườn bề bộn nào chuối nào dừa. Khu vườn hoàn toàn tách biệt với ngôi nhàcủa gia đình tôi. Tay cầm túi xách, Mai lẽo đẽo đi phía sau tô ...