1. Sáng thứ 7, Minh gọi điện thoại hẹn gặp ngày chủ nhật. Đã ba tuần, chúng tôi chưa thấy nhau. Trong mắt người chung quanh, chúng tôi là một đôi kỳ quặc. Yêu nhau hơn sáu tháng, những cuộc hẹn - đếm được chính xác, như người ta có thể đếm các tờ giấy trong quyển catalog mới tinh. Một đôi lần, giữa những bản vẽ trên màn hình, tôi nhắm mắt, gắng hồi nhớ nét cười hay âm vang giọng nói Minh. Nhưng mọi thứ dường như quá khó khăn để đọng lại. Cô ấy sẽ gọi cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Ngồi Nhầm ChỗNgười Ngồi Nhầm Chỗ Sưu Tầm Người Ngồi Nhầm Chỗ Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-20121.Sáng thứ 7, Minh gọi điện thoại hẹn gặp ngày chủ nhật. Đã ba tuần, chúng tôi chưa thấy nhau.Trong mắt người chung quanh, chúng tôi là một đôi kỳ quặc. Yêu nhau hơn sáu tháng, nhữngcuộc hẹn - đếm được chính xác, như người ta có thể đếm các tờ giấy trong quyển catalog mớitinh. Một đôi lần, giữa những bản vẽ trên màn hình, tôi nhắm mắt, gắng hồi nhớ nét cười hayâm vang giọng nói Minh. Nhưng mọi thứ dường như quá khó khăn để đọng lại. Cô ấy sẽ gọi chotôi, khi có thời gian rảnh. Các cuộc đi chơi được sắp xếp thời gian và lộ trình trước, vì cả hai đềubận rộn. Nếu không thể gặp nhau như đã hẹn vì sự cố đột ngột, chỉ cần cú điện thoại báo lại. Sẽchẳng ai trách móc hay tỏ ý muộn phiền. Một vài người ngỡ chúng tôi bị điên: “Điều gì khiến cảhai còn yêu nhau một khi mối quan hệ tẻ nhạt như vậy?”. Điều này chẳng thể nào giải thích nổi.Cảm xúc giữa tôi và Minh không giống sự lười biếng hay thói quen. Trái lại, những gặp gỡ chớpnhoáng, các message vắn tắt trên mobi giữ cho chúng tôi cảm giác an toàn. Suy cho cùng, tìnhyêu là một phần cuộc sống. Còn quá nhiều thứ quan trọng đòi hỏi thời gian và sự chú tâm.... Cótiếng gõ cửa ồn ào. Sâm, nữ hoạ viên tập sự phụ việc cho tôi chạy ùa vào, đem tập tài liệu dự ánphim quảng cáo để mạnh lên bàn, rồi chạy biến như một cơn lốc. Viễn ảnh về cuộc hẹn sángmai xoa dịu trong tôi cơn bực dọc.Khuya, tôi vào bàn làm việc, hoàn tất chuỗi phác thảo phân tích hình ảnh đoạn phim quảng cáomà công ty tôi sắp thực hiện. Một tin nhắn Sâm gửi, hỏi về bản vẽ màu. Nữ phụ việc này hayđặt câu hỏi kỳ lạ, bất kể lúc nào. Tôi xoá tin nhắn, không trả lời. Một cơn gió mùa xuân lànhlạnh đẩy nhẹ cánh cửa sổ. Các vòm cây đu đưa. Một bóng chim vụt vào mái hiên nhà tối sẫm.Từ khoảng trời cao, vọng xuống tiếng rì rầm của một máy bay khổng lồ sắp hạ cánh. Sự chốngcự âm thầm đầy nỗ lực vủa vạn vật với bóng đêm bất động. Các hình ảnh rời rạc đánh thức niềmxúc động vô cớ, sâu xa. Đan tay sau gáy, tôi chợt nghĩ về thời gian sống. Tuổi 20. Con đườngphía trước. Và tình yêu....Mặt trời chủ nhật đứng ngoài cửa sổ. Tôi chồm dậy, nhảy vào nhà tắm, cạo râu. Nước lạnhcóng. Trước khi lao xuống phố, tôi mặc thêm áo len xám nhạt Minh mua tặng tôi cuối thu nămngoái. Xe máy phóng qua những phố rộng, còn chưa quá đông. Tôi hào hứng đến độ tấp vàovỉa hè, mua một bó hoa cúc xanh và một gói thuốc, dù chẳng hút bao giờ. Quán Minh hẹn tuyệtđẹp. Dây leo loà xoà trên mái nhà bằng kính. Hàng rào gỗ viền lối đi thẫm đen vì hơi ẩm, trổlên vô số tai nấm trắng muốt. Vươn cổ nhìn quanh, tôi không tìm ra Minh. Cô không bao giờ saihẹn. Cảm giác bồn chồn gợn âu lo. Tôi bấm điện thoại. Bàn tay chạm nhẹ. Minh đứng sau lưngTrang 1/5 http://motsach.infoNgười Ngồi Nhầm Chỗ Sưu Tầmtôi từ bao giờ. Chúng tôi đến góc khuất trong nhà, bàn Minh đặt trước, ánh sáng nơi đây yếu ớt,rọi vào từ song cửa sắt sơn đen. Một bình gốm đổ bóng xuống bàn gỗ. Những nhành hoa mớicắm còn toả mùi ngai ngái của đất mục và rêu non. Hơi khác thường, Minh chọn ghế ngồi đốidiện tôi. Câu chuyện ngắc ngứ cũng khác thường. Rồi cả hai im lìm. Tôi nhận ra chỉ thời gianngắn không gặp, Minh thay đổi ghê gớm. Cô gầy đi. Mái tóc cắt cao đã dài ra, loà xoà trướctrán. Thỉnh thoảng, Minh vén một lọn tóc, để lộ tai trái cũng trắng xanh như làn da cô.- Em lấy visa đi Hồng Kông chưa? - Tôi phá vỡ sự im lặng. Lần trước, Minh có nói với tôi vềchuyến công tác ngắn hạn. Cô mới tốt nghiệp hai đại học, đi làm chưa đầy năm nhưng thăngtiến khá nhanh. Các cuộc họp quan trọng của tổng công ty mẹ, cô bắt đầu có tên trong danhsách tham dự.- Em không đi nữa. - Cô nói khẽ - Có một trục trặc nhỏ. Về phía em.- Anh biết được chứ? - Tôi mỉm cười. Chưa bao giờ Minh giấu tôi điều gì.- Phổi em phát hiện một khối u nhỏ. Anh đừng giật mình như thế! Bác sỹ khuyên em bay vàophương Nam. Thời tiết ấm áp trong ấy tốt hơn. - Không nhìn tôi, Mình bình thản, như thể côđang nói về vấn đề của một ai khác - Có lẽ em vẫn tiếp tục làm việc tại văn phòng đại diệntrong ấy. Cho đến khi...Tôi không nghe nữa. Hệt như một kẻ vô hình đẩy tôi vào bức tường gạch trần trước mặt, épchặt, không thể kháng cự. Chúng tôi im lặng, thảng thốt. Rời quán cafe, cuộc dạo chơi sáng chủnhật như đã định vẫn tiếp tục. Tôi cầm tay Minh đi dọc vỉa hè đông đúc, tấp nập. Một tay cô ômbó hoa xanh. Mấy đứa trẻ chạy xe đạp đẩy đâm sầm vào chúng tôi. Các tờ tạp chí tung bay trênquầy, tựa bầy chim nhiệt đới sặc sỡ vừa đáp ...