Lúc này chỉ còn hai đứa bé gái trong phòng. Đèn đã tắt. Bóng tối vây bủa xung quanh, chỉ còn thấy lờ mờ bóng trắng của hai chiếc giường. Tiếng thở của hai đứa trẻ rất êm nhẹ, tưởng chừng chúng đã ngủ yên. - Này, - một giọng nhỏ nhẹ, gần như sợ hãi cất lên trong bóng tối. Đó là tiếng con em mười hai tuổi. - Cái gì thế? - Con chị ở giường bên hỏi lại. Nó chỉ hơn em có một tuổi. - Chị vẫn chưa ngủ, hay lắm, em có chuyện này muốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Nữ Gia SưNgười Nữ Gia Sư Sưu Tầm Người Nữ Gia Sư Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Lúc này chỉ còn hai đứa bé gái trong phòng. Đèn đã tắt. Bóng tối vây bủa xung quanh, chỉ cònthấy lờ mờ bóng trắng của hai chiếc giường. Tiếng thở của hai đứa trẻ rất êm nhẹ, tưởng chừngchúng đã ngủ yên.- Này, - một giọng nhỏ nhẹ, gần như sợ hãi cất lên trong bóng tối. Đó là tiếng con em mười haituổi.- Cái gì thế? - Con chị ở giường bên hỏi lại. Nó chỉ hơn em có một tuổi.- Chị vẫn chưa ngủ, hay lắm, em có chuyện này muốn kể với chị.Không có tiếng trả lời. Chỉ thấy tiếng sột soạt trong giường. Con chị vùng dậy và tò mò nhìnsang phía em. Có thể thấy đôi mắt nó long lanh.- Chị biết không?... Em muốn nói với chị... Nhưng trước hết chị hãy trả lời em đã. Mấy ngày gầnđây chị không nhận thấy ở cô giáo chúng mình có cái gì lạ lùng à?Con chị ngập ngừng ra chiều suy nghĩ.- Có chứ, nhưng không rõ là chuyện gì... Cô không nghiêm khắc như trước. Mới đây chị khônglàm bài tập liền trong hai ngày, thế mà cô chẳng nói gì cả. Rồi cô rất là... Chị chẳng biết nói thếnào... Chị cho rằng giờ đây cô chẳng buồn để ý đến chúng mình nữa, lúc nào cô cũng lánh riêngra một chỗ và không chơi đùa với chị em mình như trước nữa.- Em cho rằng cô buồn mà không muốn để lộ ra. Ngay cả pianô, cô cũng không động đến.Hai chị em lại lặng yên.Con chị hỏi:- Em có chuyện gì muốn nói cơ mà?- Ừ, nhưng chị không được hở ra với bất cứ ai cơ. Đúng thế nhé, kể cả mẹ và bạn chị.- Ừ, yên trí, nhất định rồi! - Và nó sốt ruột gặng thêm: chuyện gì thế?- Thế thì được. Ban nãy chúng mình đi ngủ, em sực nhớ ra là em đã quên không chúc cô ngủngon. Tuy đã tháo giày nhưng em vẫn cứ đi chân không sang phòng cô, đi rất nhẹ, định làm côTrang 1/13 http://motsach.infoNgười Nữ Gia Sư Sưu Tầmbất ngờ. Em mở cửa rất khéo. Thoạt đầu tưởng cô không có trong phòng. Đèn sáng mà emkhông nhìn thấy cô. Bỗng nhiên em sợ quá. Em nghe thấy tiếng người nào khóc, liền đó nhìnthấy cô nằm dài trên giường, mặc nguyên cả áo quần, vùi đầu vào gối. Cô khóc nức nở đến nỗiem giật mình, lòng se lại. Cô không nhìn thấy em, thế là em khép cửa lại thật nhẹ nhàng. Emphải đứng bên ngoài một lát vì em run quá đi mất. Qua cánh cửa, tiếng thổn thức vẫn còn mộtlần nữa nghe rõ mồn một. Rồi em về đây liền.Cả hai đứa đều im bặt, rồi một đứa nói rất khẽ: Tội nghiệp cô giáo! . Tiếng nó run lên trongcăn phòng như một âm thanh mơ hồ rồi chìm đi và tắt lịm trong im lặng.- Em muốn biết tại sao cô giáo khóc, con em nói tiếp. Mấy ngày vừa qua cô có xích mích gì vớiai đâu? Mẹ cũng đã để cô yên ổn, không luôn luôn bẻ học cô nữa. Còn chúng mình thì chắcchắn đã chẳng làm gì để cô phiền lòng. Phải không nào? Thế thì vì sao cô khóc?- Hình như chị đoán ra rồi. - Con chị nói.- Vì sao? Chị nói em nghe. Vì sao nào?Đứa lớn ngập ngừng, cuối cùng, nó nói:- Chị cho rằng cô đang có người yêu.- Yêu à? - Con em rùng mình nói - Yêu à? Nhưng người yêu là ai?- Em không để ý gì sao?- Anh Ot-tô phải không?- Em đoán thế ư? Chắc anh ấy cũng yêu cô giáo chứ nhỉ? Không có thì vì sao trong ba năm trọhọc ở nhà ta chưa bao giờ anh đi chơi với chúng ta, thế mà mấy tháng nay anh ấy luôn luôn cặpkè với bọn mình? Thử hỏi khi cô giáo chưa đến ở nhà ta, có khi nào anh ấy tỏ ra trìu mến chịem mình? Giờ đây, suốt ngày anh ấy cứ quanh quẩn với bọn mình. Chúng mình luôn luôn tìnhcờ gặp anh ấy. Tình cờ: ở công viên, ở vườn hoa tòa thị chính hay ở Pra-tơ, bất cứ chỗ nào khichúng mình đi cùng cô giáo. Em không bao giờ lấy làm lạ về điều đó hay sao?Con em hoảng sợ lắp bắp:- Có chứ... có chứ... Tất nhiên em có để ý, nhưng em chỉ nghĩ rằng...Nó nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.- Thoạt đầu chị cũng tưởng như vậy. Thực vậy, bọn con gái chúng mình bao giờ cũng khờ khạo.Nhưng chị đã kịp nhận ra rằng chúng mình chỉ là cái cớ cho anh ấy mà thôi.Bây giờ cả hai đều im lặng. Câu chuyện tưởng như đến đấy là xong. Cả hai đều mải mê theođuổi ý nghĩ riêng của mình hay đã chìm trong những giấc mơ.Lát sau, thấy vẫn chẳng hiểu gì, con em lại lẩm bẩm trong bóng tối.- Nhưng cớ gì cớ gì cô khóc mới được chứ? Anh ấy cũng yêu cô cơ mà. Em vẫn cứ tưởng yêunhau hẳn phải là cái gì đẹp lắm chứ?Trang 2/13 http://motsach.infoNgười Nữ Gia Sư Sưu Tầm- Chị không biết. - Con chị trả lời, nó đang hoàn toàn mơ mộng. - Chị cũng vậy, chị cũng nghĩhẳn phải là cái gì rất đẹp.Rồi nhẹ nhàng như một hơi thở, từ đôi môi trĩu nặng vì buồn ngủ lại thốt lên một lần nữa vớibao cảm thương ai oán: Tội nghiệp cô giáo! Căn phòng chìm trong im lặng.Sáng hôm sau, hai chị em không nhắc lại chuyện đó, nhưng đứa nọ đoán mọi ý nghĩ của đứa kiacũng đang xoay quanh vẫn câu chuyện ấy. Đi sát cạnh nhau, chúng tránh né nhau, nhưng luồngmắt chúng vô tình vẫn gặp nhau, mỗi khi cả hai đứa cùng nhìn trộm cô gia sư. Ở bàn ăn, chúngchăm chú dò xét Ot-tô, người anh họ đã ở nhà chúng từ nhiều năm nay, như thể anh là ngườikhách lạ.Chúng không nói chuyện với anh, nhưng dưới làn mi cụp xuống, chúng luôn luôn rình xemngười anh họ có ra hiệu gì cho cô giáo hay không. Chúng khắc khoải bồn chồn. Trái với lệthường, hôm nay chúng không chơi đùa và trong cơn nóng lòng sốt ruột muốn khám phá điều bíẩn, chúng làm những việc vớ vẩn và không có mục đích...Buổi chiều, một đứa hỏi, nhưng giọng lạnh lùng như thể đấy là câu chuyện nó chẳng bận tâm gìcho lắm:- Em có nhận thấy thêm gì ...