Hương chủ Tam đỏ mặt tía tai, vỗ bàn quát nạt Hương quản Mẹo: - Một năm chú mày hưởng mấy chục giạ lúa bổng lộc để làm cái chuyện gì, hả? Tại sao cái bụng con Út Thiệt lùm lùm ra, hả? Nè, nói cho mà biết, chú mày không tém dẹp được chuyện đó thì có nước đội quần, mau mau làm lễ nộp phạt cho làng, liệu mà trả chức hương quản. Đầu trên xóm dưới ai chẳng biết con Út Thiệt là cháu gọi mày là bác ruột. Càng là con em hàng chức sắc, càng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người ở mom sông Người ở mom sông Truyện ngắn của Trầm HươngHương chủ Tam đỏ mặt tía tai, vỗ bàn quát nạt Hương quản Mẹo:- Một năm chú mày hưởng mấy chục giạ lúa bổng lộc để làm cái chuyện gì, hả? Tạisao cái bụng con Út Thiệt lùm lùm ra, hả? Nè, nói cho mà biết, chú mày không témdẹp được chuyện đó thì có nước đội quần, mau mau làm lễ nộp phạt cho làng, liệumà trả chức hương quản. Đầu trên xóm dưới ai chẳng biết con Út Thiệt là cháu gọimày là bác ruột. Càng là con em hàng chức sắc, càng phải xử nghiêm để làm gương.Chú mày hiểu chưa, hả?Hương quản Mẹo mặt xanh như tàu lá, cớm rớm thanh minh :- Bẩm ông, xưa nay Út Thiệt vốn hiền lành nết na. Đùng một cái… Thiệt, nhà cócon gái như hủ mắm treo đầu giàn, chẳng biết lúc nào mùi thúi nó xì ra. Bẩm ôngxét lại, nó làm cái chuyện đó lén lút, chỉ trời đất, giường chiếu, trăng sao biết. Consiêng năng khám điền thổ nhà khác, đâu dè nhà mình… Chừng đổ hô ra…- Thì cái chức hương quản của chú mày chắc gì còn. Coi cực khổ vậy chớ nhiều đứathèm nhễu nước miếng.Việc này đổ bể, chú mày còn mặt mũi nào nhận miếng thịtgiữa làng- Hương chủ Tam chậc lưỡi: - Nhè lúc Làng Phong Mỹ mình ganh đua vớimấy làng khác lãnh cái mề đay, cái bụng con Út Thiệt làm đổ bể hết…Hương quản Mẹo rầu rĩ :- Bẩm quan lớn, bây giờ con biết tính sao đây ?- Còn gì nữa mà tính . Lẽ ra chú mày phải lo tém dẹp chuyện cái bụng Út Thiệt lúccòn trứng nước. Không gả chồng được cho nó thì tống đi đâu cho khuất mắt, hiểuchưa ?! ***Út Thiệt mồ côi cha mẹ từ năm lên 9. Mấy mẫu ruộng sâu cùng một con trâu nái chamẹ cô để lại mặc nhiên thuộc quyền quản lý của ông Mẹo, người anh ruột của chacô. Nhờ có của ăn của để, từ một nông dân lam lũ vô danh tiểu tốt, ông Mẹo đãvươn lên chức Hương quản trong làng. Từ khi có chút tiếng tăm, quyền lực, Hươngquản Mẹo trở nên trái tính trái nết. Ra đường ông được mọi người vì nể, xun xoe đãđành. Về nhà, ông càng tỏ ra mình quan trọng. Ông ăn cơm riêng mâm ở gian nhàtrên. Khi ông cất tiếng gọi, mọi người dạ ran, luôn chực chờ làm thỏa mãn ý muốncủa ông. Út Thiệt lui cui dưới bếp, đôi má hồng rực, lúc xào cho ông bác dĩa lònggà, lúc nướng khô sặc, bằmxoài tượng làm đồ nhậu cho ông. Chân ngoài đồng taytrong nhà, hết mùa lúa này qua mùa lúa khác, cô bé Thiệt đen đúa, ốm nhom ngàynào đã trở thành một thiếu nữ với vòm ngực nẩy căng. Cũng như bao cô gái kháctrong làng, Thiệt làm lụng, ước mơ và khao khát. Nhưng cô không có ai để thổ lộ vàchia xẻ. Người thím mặc nhiên xem cô là con ở. Ông bác thì quyền uy xa cách. Ôngchỉ dành thời gian cho những việc lớn lao, trọng đại của làng nước. Út Thiệt cô đơn,lầm lũi trong núi công việc không tên của đồng ruộng, bếp núc. Người ta chỉ chú ýđến Thiệt khi cái bụng của cô không còn giấu được dưới làn áo bà ba thôn nữ.Hương quản Mẹo nổi trận lôi đình, trút xuống Thiệt những trận đòn thừa sống thiếuchết rồi đuổi cô ra khỏi nhà. Ông thị uy để phân bua trước làng:- Nhà này danh giá, không chứa gái hư. Con gái hư thì không được hưởng thứ gìtrong nhà này. Của cải cha mẹ nó để lại không đủ bù công tôi nuôi nó lớn.Út Thiệt hiểu cô không còn có chỗ trong ngôi nhà mà cô đã gắn bó, nương tựa từnăm lên 9, cho dù đó chỉ là chái bếp với chiếc giường tre ọp ẹp. Đêm đêm, cô giậtmình thức giấc vì những chú gà ngủ trên chái bếp ỉa xuống chỗ cô nằm. Vì danh dựcủa người bác làm đến chức hương quản, Út Thiệt ra đi … ***Nhưng đi đâu? Chỉ có mom sông rìa làng là nơi cô có thể nương tựa, vì nó là phầnđất đầu ghềnh cuối bãi còn nhão nhoét bùn sình bị quên lãng. Thời còn bé đi chăntrâu cho bác, Út Thiệt đã từng lang thang ngoài mom sông này suốt ngày. Momsông là phần đất bồi chưa hình thành, với những cây bần trụ lại nơi đầu bãi, vươnnhững chiếc rễ lên trời, mặc cho gió vùi sóng dập. Út Thiệt đã từng ngẩn ngơ nhìnnhững cánh bần trắng muốt rơi lả tả trên sông theo từng cơn gió bị thổi bạt. Khônghiểu sao lúc ấy mắt cô rưng rưng. Cô khóc vì cám cảnh mồ côi, bị bạc đãi, và vì mộtcái gì dâng lên từ sâu thẳm nỗi lòng, một nỗi buồn không gọi thành tên mà cô khônggiải thích được. Giờ đây bụng mang dạ chửa, đôi chân ì ộp dưới lớp phù sa ngập quáđầu gối, Út Thiệt khó nhọc tiến từng bước ra mom sông. Nỗi buồn tủi dâng lênkhiến mắt cô cay xè. Cái quẫy đạp của đứa bé trong bụng khiến cô cắn chặt răng,lau nước mắt. Cô không còn đủ thời gian để buồn. Út Thiệt ngắm thế đất. Cô tất bậtlặng lẽ dựng lên ngôi nhà sàn ở mom sông. Thật ra đó là một túp lều mọc trên chạcba những góc bần. Cô lầm lũi hái những bông lúa ma, sàng sấy chắt lọc từng hạt gạotrắng ngần. Cô lầm lũi phát hoang cấy lúa, lầm lũi đặt những lưỡi cuốc đầu tiên đắpbờ bao níu giữ lại những hạt phù sa. Một khu vườn sơ khai đang bắt đầu hình thànhvới những bờ mương đầy tôm cá. Cô trồng so đũa trên những vạt đất đầy cỏ. Lầmlũi từng ngày, mồ hôi trộn với nước mắt, Út Thiệt ...