Thông tin tài liệu:
Đông sang. Cái lạnh hắt người. Cô bước vào quán. Lạnh lùng. Trời lấp Đông tự lúc nào, sao cô hờ hững cách lạ thường? Gió Đông của năm trước có mùi ấm nồng của những chiếc hôn và vòng tay ai kia ôm siết. Có âm hưởng của nốt nhạc ngậy tiếng tình yêu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người tâm thần !!! Người tâm thần !!!Đông sang. Cái lạnh hắt người. Cô bước vào quán. Lạnh lùng. Trời lấpĐông tự lúc nào, sao cô hờ hững cách lạ thường?Gió Đông của năm trước có mùi ấm nồng của những chiếc hôn và vòngtay ai kia ôm siết. Có âm hưởng của nốt nhạc ngậy tiếng tình yêu. Saomùa Đông năm nay hờ hững?Đến đó, chợt nghe lời ai buông thống: Đông đến r` sao? Thả mình vào không gian quen thuộc, góc ngồi cũ. Hơi thở hắt, vội. Rồingưng bặt. Ít sau cô lại thở, đều đều. Đôi lúc cô nghĩ: Giá như đượcngưng thở! Chưa bao giờ thấy cô cười. Người ta khao khát được nhìn thấy nụ cườitrên gương mặt cô. Khẽ điểm. Chút thôi. Bởi . . cô quá xinh đẹp!! Nétđẹp toát lên từ đủ mọi góc nhìn, đủ mọi tư thế và . . cử chỉ nhỏ. Đôi mắt!Sắc. Nhạy. Hút hồn. Cô có thể dùng nó để giết người.Cô gọi Kiwi. Hai li. Anh bồi quen với cô quá. Nhẹ nhàng. Anh đặt hai linước xuống bàn. Đối diện nhau. Bất động. Cô uống một. Châm lửa. Côlàm vài ngao thuốc. Cô nhớ khói thuốc của Anh. Phì phà. Cô vẫn kêuAnh bỏ. Anh chỉ giảm, chứ không bỏ. Và Anh chưa bao giờ biết cô đãcó thời nghiện chúng.Dụi tàn thuốc. Cô lấy ra chiếc điện thoại nhỏ. Nhìn. Điện thoại khôngđược bật nguồn. Cô lại cất nó vào trong. Thoáng, cô thấy hôm nay quáncó chút lạ. Cạnh cô. Cửa sổ. Một chậu Primrose màu hồng. Cô cảmnhận: Thơm !! Bất chợt, cô mỉm cười. Lần đầu tiên người ta thấy côcười. Một nụ cười đầy sự mỉa mai. Ngao ngán. Cô chán cười ư? Ngắmchậu hoa, thật say mê. Cô đọc bài thơ nào đấy:Hãy tựa đầu nơi tình yêu đã được sinh ra,Đừng nghiêng sầu giống nỗi buồn thất vọng,Hỡi em, những cánh hoa của tâm hồn bé bỏng,Dù mọc nơi nào cũng vẫn là Anh Thảo yêu thương...Ngoài kia có tuyết. Rơi. Phủ. Trắng xóa. Người ta chưng diện những bộđồ Đông ấm áp. Cô chẳng cảm nhận được gì. Kìa, cũng có vài ngườinhư cô ấy chứ. Người người đổ xô đón Lễ - Số ít còn lại thoi thóp tìnhyêu vào ngày đông nhạt nhẽo. Sao cô thấy nhớ Anh! Quay quắt . .----[Nhật ký những ngày ở Chicago ~]Nov.05,2009 ~Tôi nhớ Anh quá! Gần 1năm rồi. Tình yêu và nỗi nhớ khiến tôi phát điênmất. Nhưng . . không thể lựa chọn. Bất lực trước mọi cơ hội. Chỉ cònnữa năm, Trang hết thời gian rồi !Nov.16,2009 ~Hôm nay lôi chiếc điện thoại cũ ra. Săm soi. Sim còn y đó. Vẫn khôngđủ can đảm mở nguồn. Sẽ có rất nhiều tin nhắn của Anh. Không được,tôi không có quyền gì. Hạnh phúc đó là của Trang.Nov.27,2009 ~Thời tiết ở Chicago dạo này lạnh quá. Nhớ cái oi ả của Sài Thành. Sốngvội quen rồi. Mưa nhớ! Và Anh. Họ có đang hạnh phúc. Mong Trangsống vui những ngày còn lại. Rồi Anh cũng sẽ quênDec.03,2009 ~Hôm nay là kỉ niệm bốn năm của chúng tôi! Anh có nhớ không? Nhìnchậu Primrose. Lẻ loi quá. Giống hệt cái ý nghĩa nó vốn mang theo. AnhThảo muộn tượng trưng cho một tình yêu thầm kín Có lẽ cũng đến lúctôi học cách quên Anh . .----Anh bồi đặt hai li nước xuống bàn. Hai vị trí - một con người :]-: Xin lỗi! Hôm nay tôi gọi Trà nóng. Và chỉ một.-: Nhưng anh này đã gọi thêm Kiwi, thưa quí cô.Cô ngước nhìn chàng trai cao to đứng sau lưng anh bồi. Bàng hoàng. Cônhìn lầm chăng. Không, đó không thể là Anh - Anh - người yêu cô. Cônhìn kĩ Anh hơn, cô tiến sát về phía Anh đang đứng. Nốt ruồi sau cánhmũi trái. Không. Không. Là Anh rồi. Cô nhìn Anh. Bất động. Miệng hơinhỏ, rồi cô lắp bắp: A . . h . . An . . h . . tại sao . . Anh nhìn cô, cười: Về với Anh Cô vẫn chưa hết đỗi ngỡ ngàng. Sao Anh lại tìm được cô. Không ai biếtcô ở đây. Không một ai. Hay đúng như điều trước kia Anh từng nói: Hai người yêu nhau, rồi sẽ lại về bên nhau. Dù Em có chạy đi đến đâuthật xa, 1ngày, Anh cũng sẽ tìm thấy! Lí trí trong cô, tình cảm trong cô. Hỗn loạn. Anh và cô ấy - cô phải làmsao??-: Anh đi đi! Trang cần Anh.-: Vậy còn Em? Em không cần Anh sao?Cô im lặng. Câu hỏi của Anh xoáy sâu vào tận tâm khảm cô. Cô yêuAnh mà, nhưng lại không cần Anh sao.-: Em đừng hành động ngốc như vậy, Anh phát điên mất.-: Anh . . Em . .-: Là Trang kêu Anh tìm Em đấy. Cô ấy bảo Anh tới đây. Anh cũngkhông hiểu sao Trang biết.Cô nhìn Anh. Ngơ ngác. Cái quái gì đang diễn ra. Anh - Anh khôngthuộc về cô. Anh là của Trang. Của Trang !!!----Nhưng rồi lí trí không thắng được con tim, những lí do Anh đưa ra, vàtình cảm trong cô. Mãnh liệt. Chực trào. Nóng. Bỏng. Họ đặt vé máybay về Sài Gòn![15:37 ~]-: Chị ơi! Máy bay hạ cánh rồi.Cô mở mắt. Nhìn quanh: Anh đâu? Vừa nãy Anh còn ngồi cạnh cô. Cô thiếp trên vai Anh. Nồng nàn. Mùihương ấy còn đây. Rất đàn ông. Cô hỏi mọi người còn đó. Tiếp viên.Khách. Không ai biết. Cô đi tìm Anh. Chắc Anh chỉ đâu đó quanh đây.Nhưng sao lại không gọi cô dậy nhỉ? Cô tìm. Khắp. Anhđâu? Cô không thấy. Anh đâu? Tìm hết sân bay, hết khắp cả. Không xótnơi nào. Nhưng . . Anh đâu??Cô bấm đt cho Anh - không liên lạc đc! Cô đón Taxi về nhà Trang. Cônghĩ sẽ tìm thấy Anh ở đó. Cô nghĩ Trang gọi Anh. Nên cô đến. Tìm.Nhưng không! Chỉ có Trang. Họ trò chuyện. Và . . Trang nói cái điềunghe thật phi lí. ANH ĐÃ C ...