.Su víêt truyện hơi dỡ,m.n vô đọc đừng chém mình nhen….níu có hay thì nhớ cho Su 1 cái cờ mờ để gọi là tinh thần sáng tác truyện hì hì…còn bây giờ thỳ qua phần giới thịu nhân vật xíu nha… * Trần gia hân (nó) : 17t,học cực giỏi gia thế giàu có,được sống trog sự nuông chiều từ bé nên rất kiêu căng ngạo mạn múôn gì là phải có aj cản đưởng là chết,tính tình rất lạnh (nhưng với a hai và đứa e thỳ rất vui vẻ tinh nghịch)có 1 cặp mắt rất sắc và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngươi….tên oshin mà mún làm chồng của taNgươi….tên oshin màmún làm chồng of taSu víêt truyện hơi dỡ,m.n vô đọc đừng chém mình nhen….níu có hay thì nhớ cho Su1 cái cờ mờ để gọi là tinh thần sáng tác truyện hì hì…còn bây giờ thỳ qua phầngiới thịu nhân vật xíu nha…* Trần gia hân (nó) : 17t,học cực giỏi gia thế giàu có,được sống trog sự nuôngchiều từ bé nên rất kiêu căng ngạo mạn múôn gì là phải có aj cản đưởng làchết,tính tình rất lạnh (nhưng với a hai và đứa e thỳ rất vui vẻ tinh nghịch)có 1 cặpmắt rất sắc và 1 khuôn mặt rất là xinh đẹp,rất thương a hai và thằng nhóc e củamình.(1m64)* Trần gia phong : 18t a trai của nó,học khá giỏi nhưng thua nó,tính tình vui vẻ rấthiễu nó,cũng là 1 a chàng khá cool.(1m75)* Trần gia bảo : 7t e của nó,nghịch nghợm ương bướng nhưng rất nge lời a hai vàhay chọc ngẹo chị của mình,rất thương a chàng oshjn và hay giúp đỡ a.* Phạm thế huy (hắn) : 18t,học rất dỡ nhưng típ thu mau,gia đình nghèo khó,ngoạihình xấu xí lem luốc (chứ chịu ăn diện là củng papy lắm á nha) do ở quê phải chịunhìu cực khổ,và lên nhà nó làm oshjn,được học chug lớp vs nó.(1m82)* Nguyễn ánh như : 17t pan thân of nó,ngoại hình khá đơn giãn,lun giúp đỡ mọingười sống rất hòa đồng,gia đình bình thường.(1m68)* Lê tuyết : 17t,gia đình giàu có rất nham hiểm là 1 con rắn độc hại người,rất gétnó và mún mọi người đìêu ghét nó,ngoại hình khá kute là người có 2 mặt.(1m60)* Phù tấn vũ : 17t là bạn thân thời tắm mưa của nó,rất yêu nó thương thầm nó suốt12 năm trời,học giỏi đang du học ở úc,gia thế giàu có,ngoại hình khá lí tưởng rấtpapy.(1m78)____________________________* Chap 1:Giọng nó phàn nàn trách móc,khuôn mặt méo mó thấy đáng sợ hơn là đáng thươngnó nói._ Pa àh Pa si nghĩ cho con gái Pa chút đi,lẽ nào Pa bắt con phải lấy 1 tên oshjnnghèo rách nát đó.Ông quay sang nhìn nó nói giọng cương quyết._ Con ăn nói cho cẩn thẩn,a chàng ấy rất tốt lại siêng năng,với lại từ khi con chưalọt lòng Pa với Pa của cậu ấy đã có hứa hôn cho 2 đứa rồi,con đừng nhìêu lời nữa._ Đó là chuyện của Pa sao lại bắt con chịu trách nhiệm Pa hứa chứ đâu phải conhứa-Nó nói 1 cách lạnh lùng._ Bây giờ nếu con không chịu thì đừng trách ta độc ác-ông nhìn nó sắc lạnh (đúnglà Pa nào con nấy hèn chi tiễu thư nhà mình cũng như thế =.=”)Mặt nó biến sắc nó rất sợ ánh mắt này nó lắp bắp trả lời._ Con….con…Từ đâu đó vang lên 1 giọng nói nũng nịu phá tan bầu không khí chết chóc này._ Pa àh cái a đó là ai vậy Pa Bảo Bảo múôn xem mặt.Ông nựng yêu thằng bé nhìn hết sức hiền từ._ Con trai yêu của Pa àh,ngày mai thôi con sẽ được gặp mà,nhưng phải nhớ là arễ tương lai của con đó đừng phá phách người ta nge chưa.Vừa nghe 2 từ ”ngày mai” nó muốn đập đầu vào ”gối” chết cho rồi,nó hét lên bựctức._ HẢ…CÁI GÌ PA ĐÙA VỚI CON À ????????Ông buông li trà đang nhăm nhi xuống nhìn nó,ánh mắt của ác ma lại xuấthiện,ông gằng từng tiếng hỏi nó._ Chứ con mún sao bây giờ._ Mệt quá,mún làm gì thì làm,để thữ xem cái tên xấu xí đó ỡ đây được pao lâu.Nó tức giận pỏ lên lầu và chui vào phòng đóng cữa RẦM thành tiếng,nó ấm ức rồilôi 1 cuốn sách ra ngồi cặm cụi viết ra vài kế hoạch ”trẻ con” để đuổi cái con vịtxấu xí đó.Tr0g cùng 1 thời gian thì ở 1 vùng quê hẽo lánh cũng có tiếng người nóihỏi nhưng không phải là la hét mà là 1 giọng nói hắn nhỏ nhẹ._ Dạ con bíêt rồi,pa mẹ ở nhà nhớ giử gìn sức khỏe._ Con đừng bùôn,lên đó chú 7 sẽ cho con đi học và chăm sóc con đoàng hoàng-mẹhắn cầm tay hắn nói._ Nhưng…dù sao cũng đi ở đợ mà mẹ…_ Con đừng nói vậy,không phải thế đâu rồi từ từ con sẽ hĩêu-mẹ trấn an hắn._ Con hĩêu mà mẹ,dù sao con đi cũng tốt làm kíêm tiền gửi về cho mẹ còn lo chopa đang bệnh nữa,mẹ nghĩ sớm đi con thu dọn đồ.Hắn trở về phòng với vẻ mặt buồn rượi,hắn không muốn xa nơi này nơi mà hắn lớnlên,nơi chất chứa nhiều kỉ niệm của hắn nhất,nhưng hắn lại cảm thấy vui vì sắpđược gặp lại 1 người đó chính là cô bé ngày xưa 1 cô bé mít ướt luôn đòi hắn cõngmỗi khi khóc nhè,hắn ngẫm nghĩ đưa tay lên trán và thiếp đi từ lúc nào không hay.Sáng hôm sau….Một buổi sáng đang yên lành chim chóc hót líu lo,Nó xông cửa vào và lôi đầuthằng e đang ngái o o thức._ RẦM….thèn nhóc qái qỹ này có thức đi học k thì nói,chị mài còn phải tới trườngtrước khi pảo vệ hõi danh tánh đấy._ Ui cái chị này,từ từ e thức chị cứ đạp cửa vào như thế hư thì sa0,con gái gì nhưbà chằn ý,lêu lêu…_ Thằng quỹ nhỏ đứng lại cho tao….Thế là cuộc rượt đuổi bắt đầu xảy ra hầu như ngày nào cũng thế riết mọi ngườitrog gia đình đã thấy quen._ Pa àh con nghe hân nói pa tính gả chồng cho nó hả-Phong ôn tồn hỏi ra vẻ thíchthú._ Ừ chứ nó cứng đầu quá,pa phải ra tay ngay trước khj quá muộn._ Mài đứng lại cho chị mài nhờ cái coi nhỏ con sao chạy lẹ dữ vậy-Nó pực tức hét._ Ngu sao đứng lại bị chị mần thịt thì sao,pà chằn lữa hehe.Phog lên tiếng cắt ngag cuộc rượt đuỗi của nó với thằng e ngịch ngợm này._ 2 đứa ngồi xún ăn sáng lẹ đi còn đi học._ Tha cho mài đó nhóc hứ…_ Chứ chạy lại a ...