Thông tin tài liệu:
Ðã nhiều tháng nay, chúng tôi lăn lộn ở vùng Y, một bãi vàng có tiếng trên vùng Tây Nguyên. Trên các ngọn đồi cằn cỗi đầy sỏi đá ở đó, chúng tôi chen chúc trong những cái lỗ sâu hun hút như lỗ chuột để đào đãi. Cùng với cả ngàn dân tứ xứ từ khắp nơi đổ về đây tìm vận may, chúng tôi đào bới không ngừng, liên tục xúc đầy sàng đất đá để đem ra bờ suối. Đứng dưới dòng nước lạnh ngập qúa đầu gối, chúng tôi phải lắc qua lắc lại cái sàng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Thứ 79Người Thứ 79 Sưu Tầm Người Thứ 79 Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Ðã nhiều tháng nay, chúng tôi lăn lộn ở vùng Y, một bãi vàng có tiếng trên vùng Tây Nguyên.Trên các ngọn đồi cằn cỗi đầy sỏi đá ở đó, chúng tôi chen chúc trong những cái lỗ sâu hun hútnhư lỗ chuột để đào đãi. Cùng với cả ngàn dân tứ xứ từ khắp nơi đổ về đây tìm vận may, chúngtôi đào bới không ngừng, liên tục xúc đầy sàng đất đá để đem ra bờ suối. Đứng dưới dòng nướclạnh ngập qúa đầu gối, chúng tôi phải lắc qua lắc lại cái sàng sắt nặng trịch cho đến rã rời cả haitay. Để rồi thỉnh thỏang có được vài vẩy vàng bé tí như vẩy ghẻ. Nhiều khi chẳng được gì, ngòainhững mảnh bom pháo sét gỉ nằm trơ trên đáy sàng. Thứ này có rất nhiều vì ở đây trước vốn làbãi chiến trường...Làm cực khổ như vậy mà chúng tôi kiếm chẳng được bao nhiêu cả. Tiền kiếm được thì ít mà cáigì cũng đắt đỏ đến phát khiếp. Số vàng ít ỏi mà cả chục thằng trong nhóm chúng tôi đã phảiđào đãi cực khổ suốt cả ngày để rồi tối đến chỉ đem đi đổi lấy vừa đủ gạo và chút thức ăn. Tiềnđem theo đã gần cạn, mà cố gắng ở lại cũng chẳng nước non gì. Đã vậy còn phải chung chi chođủ mọi hạng người chuyên đi ăn bám theo các bãi vàng, như loài kên kên chuyên ăn xác thúthối rữa vậy. Chưa kể đến nhiều khoản lệ phí đủ loại phải chi cho các ông tự xưng là thay mặtcho chính quyền địa phương, mà có trời mới biết là thật hay giả. Tất cả đều bu lại kiếm cháctrên những mảnh vụn vàng ly ti mà chúng tôi phải vất vả đào đãi được. Không thể trở về quêđược nên bọn chúng tôi quyết định phải kéo quân đi đến vùng đất khác để làm ăn.Đang loay hoay không biết đi đâu thì có người mách cho bọn tôi một điểm đào đãi mới, mộtngọn đồi ở cách đó không xa. Thế là chúng tôi cuốn gói đi đến đó ngay. Đó là một ngọn đồithấp, lơ thơ các bụi cây mọc lúp xúp cùng các hố bom thời chiến tranh, còn ẩn hiện nham nhởnhư những vết ghẻ chốc trên cái đầu trọc lốc của bọn trẻ người dân tộc đang chăn trâu gần đó.Ngọn đồi này có cái tên là một con số, đồi 78. Có một điều kỳ lạ là nằm lọt thỏm vào giữa mộtkhu vực đào đãi vàng sôi động trong thung lũng này nhưng ngọn đồi lại trông có vẻ yên tĩnh,không có những hố đào vàng nham nhở cùng các lán trại của dân đào vàng.Nhưng kỳ lạ hơn là có một kẻ đã cắm dùi ở đó mấy tháng rồi. Nghe nói anh ta suốt ngày lầm lũiđào bới như một con chuột chũi, nhưng không tìm vàng như mọi người, mà chỉ đào để tìm hàicốt bộ đội. Có lẽ trong số cả ngàn con người đổ lại đây tìm vàng, thì duy nhất chỉ có mình anh talà không đến để tìm cái thứ kim loại màu vàng đầy ma lực đó.Chẳng biết có hy vọng gì ở cái nơi đồi núi thì hoang vu mà con người thì quái dị như thế này,nhưng chúng tôi không còn cách lựa chọn nào khác. Thế là bọn tôi bắt tay ngay vào việc dựngTrang 1/19 http://motsach.infoNgười Thứ 79 Sưu Tầmlều trại ở dưới chân đồi để chuẩn bị làm ăn ở nơi đây.Ngay buổi tối hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi quây quần chung quanh ngọn lửa uống rượu đểgiải khuây thì một người đàn ông xuất hiện. Lưng anh ta đeo lủng lẵng một khẩu súng AR.15.Trông anh ta gầy gò vàng vọt, râu tóc xồm xoàm. Nhưng điều đó cũng không có gì lạ vì trongbọn chúng tôi cũng lắm kẻ rừng rú không kém. Đó là bộ dạng giống nhau của những kẻ tìmvàng ở nơi rừng sâu núi thẳm này.Người đàn ông đó từ chối ly rượu chúng tôi mời, anh vừa húng hắng ho vừa nói với chúng tôi vớicái giọng như sắp đứt hơi của anh:- Khu vực đồi 78 này là khu vực cấm. Các anh không được phép đào bới ở đây......- Thế anh là ai mà có quyền cấm chúng tôi. Tôi lớn tiếng hỏi.- Tôi là người được chính quyền xã N. này cho phép đào bới khu đồi 78 này để tìm kiếm hài cốtliệt sĩ. Anh ta lấy trong túi ra một tờ giấy và nói tiếp: Nên tôi có thể không cho phép các anhphá hại đến chỗ an nghỉ của các liệt sĩ....“Thế là chạy Trời không khỏi nắng rồi. Tôi thầm nghĩ trong đầu. Đi đến đâu cũng có thằng đếnhoạnh hoẹ làm tiền được.”- Nhưng nếu các anh muôùn đào bới ở đây thì các anh phải giúp tôi việc này...Anh ta khựng lạivì một cơn ho dữ dội đã làm cả người anh ta gập xuống.- Thôi, anh cần bao nhiêu cứ nói thẳng ra đi. Thằng Minh, một thằng thanh niên trong nhóm bỗbã nói. Nhưng nói cho anh biết trước là chúng tôi không có nhiều tiền đâu nhé.- Tiền gì? Anh ta ngạc nhiên nhìn chúng tôi hỏi. Tôi có nói các anh phải chi tiền cho tôi đâu?- Thì anh bảo chúng tôi phải giúp anh một việc, sau khi đã chìa cái giấy có triện đỏ kia vào mặtchúng tôi, thì không để đòi tiền lệ phí thì để làm gì? Thằng Minh gân cổ lên nói. Đi đến nơi nàothì ...