Danh mục

Người Trong Cổ Tích

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 97.88 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khu vườn nhà ông lão Viên rậm rạp cây cối, rộng mênh mông, nằm biệt lập như một quốc gia bình yên dưới chân núi Cấm. Giữa một vùng chập chùng lởm chởm toàn đá, màu xanh huyền bí của khu vườn gợi cho người ta chút tò mò về sự lẻ loi cô độc của chủ nhân. Trẻ mục đồng luôn tìm cách xâm nhập vào bên trong nhưng đành bất lực vì bầy chó đông hơn một tiểu đội, con nào cũng dữ tựa chó sói rừng. Nhiều lần tôi nằm trên mỏm đá cheo leo vách núi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Trong Cổ TíchNgười Trong Cổ Tích Sưu Tầm Người Trong Cổ Tích Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Khu vườn nhà ông lão Viên rậm rạp cây cối, rộng mênh mông, nằm biệt lập như một quốc giabình yên dưới chân núi Cấm. Giữa một vùng chập chùng lởm chởm toàn đá, màu xanh huyền bícủa khu vườn gợi cho người ta chút tò mò về sự lẻ loi cô độc của chủ nhân. Trẻ mục đồng luôntìm cách xâm nhập vào bên trong nhưng đành bất lực vì bầy chó đông hơn một tiểu đội, con nàocũng dữ tựa chó sói rừng. Nhiều lần tôi nằm trên mỏm đá cheo leo vách núi nhìn xuống vườn ổichín vàng, lòng thầm ghen với chim chào mào đỏ đít.Bầy chim tha hồ rỉa ăn, mời gọi nhau chíuchít. Khi đã no nê, chúng cất tiếng hót lanh lảnh âm vang vách đá. Khu vườn cổ tích ở ngaytrước mặt, tôi thèm nhỏ dãi vẫn không tài nào đặt chân vào bên trong.Người già kể, khu vườn xưa kia vốn là trang trại của một ông quan Nghè, chán cảnh quantrường, lui về ẩn dật. Đây là thành qủa của sự cần cù, truyền đời này sang đời khác. Hẳn quanNghè cũng là người giàu trí tưởng tượng. Đào đá xếp tường thành, lấy đất trồng cây lưu niên. ởmỗi mỏm nhô ra, đá hộc được chồng thành hình nhân, trông xa cứ giống những người lính đangcanh gác. Khối tên trộm đã giật mình hốt hoảng trong đêm tối vì các hình nhân bằng đá ấy. LãoViên là cháu đích tôn, được thừa kế trang trại. Thời trai trẻ lão từng xuất dương mong thỏa chínam nhi tang bồng hồ thỉ nhưng đại sự bất thành. Lão bị thực dân Pháp bắt bỏ tù Côn Đảo.Nước nhà độc lập lão trở về núi Cấm phụng dưỡng mẹ gìa và hiện tại lão chỉ còn lại một mình.Cuộc đời lão ẩn chứa nhiều giai thoại hư thực không rõ ràng, lắm khi nghe mọi người kể lại cứthấy trái ngược nhau. Người nói lão là nhà cách mạng lỗi thời, người bảo lão thuộc thành phầnphản động bị công an ghi sổ đen để theo dõi...Lão Viên xuống làng ra chợ Lèn mỗi tháng hai phiên, sau lưng mang chiếc gùi trĩu nặng trái câychín. Con người lão toát lên sự thanh bạch tuy gương mặt có vẻ hơi lạnh lùng vô cảm. Miệng lãongậm chiếc ống điếu vừa cong vừa dài, thả khói mù mịt, trông rất ngộ mà cũng rất khó gần.Mùa nào vườn nhà cũng có trái chín, trẻ con hay bám theo sau chiếc gùi, nơi đó tỏa ra lànhương thật quyến rũ. Bữa nào ế chợ, lão ghé qua làng chia qùa cho các người già.Con nít chìatay xin, lão đưa mắt nhìn rất nghiêm và lắc đầu. Tôi nghĩ, lão làm thế là đúng, cứ biếu người giànếu răng yếu các cụ không ăn được sẽ chia phần một cách công bằng cho con cháu. Tôi rấtghét lũ trẻ giành ăn với nhau, trông giống bầy gà bầy vịt tranh nhau con mồi giun.Bỗng dưng, buổi sáng của một ngày đẹp trời, nhà lão Viên có khách từ xa đến. Cả làng đổ rangó chiếc xe mu rùa màu đen chạy chầm chậm trên con đường lồi lỏm ổ gà. Bánh xe đằn ngangnhững bãi phân trâu làm văng tung tóe ra phía sau.Lũ trẻ hò reo chạy theo, có đứa bị cứt trâuvăng dính vào mặt. Đường lên núi Cấm là một lối mòn nhỏ ngoằn ngoèo nên chiếc xe phảiTrang 1/7 http://motsach.infoNgười Trong Cổ Tích Sưu Tầmdừng trước ngõ nhà tôi. Ba người đàn ông bước xuống cùng một cô bé thật lạ lùng. Nó mặc bộváy trắng tinh, chân đi giày da, tay cầm cây đàn ghi-ta. Họ nhờ tôi dẫn đường và theo sau rồngrắn một bầy trẻ nhỏ vừa trố mắt tò mò vừa trêu chọc nhau chí chóe. Thực sự tôi cũng cảm thấychoáng người khi nhìn vào đôi mắt đen to tròn của cô bé.Rõ ràng là người Việt nhưng khi tròchuyện với nó những người đàn ông lại nói bằng thứ tiếng mà tôi không hiểu.Tôi nhớ đến nàngBạch tuyết và bảy chú lùn. Đúng thế, giữa cô bé và lũ trẻ làng tôi là một khoảng cách xa vời lắm.ý nghĩ ấy khiến tôi tự nhìn lại mình, thôi rồi, tôi cũng chỉ là một thằng trai ngố, ống chân ống tayđang thò ra dài ngoằng trong bộ quần áo cộc cũn cỡn.Mới đến đầu ngõ, bầy chó nhà ông lão Viên đã xồ ra làm tất cả mọi người dồn cục lại. Mặt cô bétái xanh, chân tay run lẩy bẩy. Tôi hét to:- Ông cụ Viên ơi, có khách...Phải khá lâu mới thấy chủ nhà bước ra xua bầy chó.- Thưa cụ, chúng tôi đem cháu Thư con anh Cả về cho cụ đây.Người sang trọng nhất trong ba người đàn ông lên tiếng. Lão Viên rạng rỡ mặt mày, vội bước tớimiệng lắp bắp trông thật tội nghiệp.- Trời ơi... cháu tôi. Lão dang tay ôm cô bé vào lòng. Cháu của ông đây thật sao.- Tên cháu là Thư ông ạ. Bố cháu nhớ ông nội lắm, cho cháu về ở với ông luôn. Đó là câu tiếngViệt đầu tiên tôi nghe được từ cái miệng có đôi môi đỏ thắm của cô bé. Giọng nói của nàngBạch Tuyết nhà lão Viên trong veo, nghe líu lo như tiếng con chim sáo đang kỳ tập hót...Từ nay, lão Viên hết cảnh sống thui thủi một mình và khu vườn càng thêm hấp dẫn...Đ ...

Tài liệu được xem nhiều: