Mới sinh ra, tôi là đứa bé khóc đêm rất dữ. Khóc ằng ặc từ đêm này qua đêm khác, đôi khi lại ré lên như thể bị một bàn tay vô hình nào đó cấu véo. Tròn hai tuổi tôi vẫn còn mang chứng bịnh ấy. Cho đến một hôm, ba tôi lặn lội đi tìm một người bà con xa, có chồng là pháp sư nổi tiếng và được ông ấy cho một lá bùa. Lạ thay, khi ba tôi đem đạo bùa ấy về đeo vào cổ tôi thì chứng khóc đêm ngỡ là bất trị kia...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người và quỷNgười và quỷMới sinh ra, tôi là đứa bé khóc đêm rất dữ. Khóc ằng ặc từ đêm này qua đêm khác,đôi khi lại ré lên như thể bị một bàn tay vô hình nào đó cấu véo. Tròn hai tuổi tôivẫn còn mang chứng bịnh ấy. Cho đến một hôm, ba tôi lặn lội đi tìm một người bàcon xa, có chồng là pháp sư nổi tiếng và được ông ấy cho một lá bùa. Lạ thay, khiba tôi đem đạo bùa ấy về đeo vào cổ tôi thì chứng khóc đêm ngỡ là bất trị kia bớtdần rồi dứt hẳn.Sau đó vài năm, chiến tranh càng lúc càng diễn ra khốc liệt, gia đình tôi phải tản cưluôn để tìm một chốn an toàn. Trong cuộc hành trình chạy trốn đạn bom ấy, có lầnba tôi đưa cả gia đình ghé nhà người bà con kia. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, chưa kịphiểu và nhớ được gì nhưng sau này khi dần lớn lên, xa gia đình và xa hẳn nơi chônnhau cắt rốn của mình tôi vẫn nhớ hoài quê hương qua những câu chuyện kể ngàyxưa của ba mẹ tôi.Mới sinh ra tôi là đứa bé khóc đêm rất dữ nhưng lớn lên tôi trở thành một kẻ mơmộng vô phương cứu chữa...*Người con gái ấy một thời đẹp nhất vùng phố cổ và là con duy nhất của một ôngchủ tiệm cao lầu. Mười sáu tuổi, nàng đã được nhiều gia đình danh giá, giàu cónhờ mối mai dạm hỏi. Thế nhưng, thật bất ngờ gia đình nàng nhận trầu cau củamột... ông phù thủy đã ngoài tuổI bốn mươi và sau đám cưới nàng theo hẳn về quêchồng. Quanh cái đám cưới hơi lạ đời ấy có biết bao nhiêu lời thêu dệt, đàm tiếunhưng về quê hương chồng nàng vẫn tiếp tục là đầu đề cho bao câu chuyện ngồi lêđôi mách khác. Đàn bà đẹp thường là nạn nhân của chính mình là vậy. Ông ta dùngbùa để quyến rũ bà ấy, một đạo “bùa yêu”. Những người ưa tán chuyện bảo vậy vàkể y như thật về chuyện thầy Tám (tên ông thầy phù thủy) đi xuống Hội An chữabệnh điên, ghé ăn cao lầu và phải lòng cô con gái đẹp...Không biết đúng sai thế nào nhưng dù gì, khi đã vang danh là pháp sư cao tay ấnnhất vùng, thấy Tám vẫn thuộc vào những người giàu có nhất vì tiền chữa bệnhđiên thì đòi bao nhiêu mà chẳng được! Sống giữa cơ ngơi bề thế nhưng gần nhưbiệt lập với xung quanh, nàng hoa khôi phố Hội nhanh chóng trở nên một thiếu phụu sầu. Chồng nàng thường đi chữa bệnh xa, khi mười ngày, khi nửa tháng mới về,mà khi ông ở nhà thì cuộc sống của một pháp sư cũng rất khác biệt so với ngườithường. Sập tối là ông bắt đầu cúng, luyện đan, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm đọcthần chú. Khi ngủ, ông ngủ một mình. Trên bộ ngựa bằng gỗ gụ – nơi mà với bànthờ tổ là hai nơi không có người thứ hai được phép tới gần – luôn có ba cái gốisăng (gối bằng gỗ) lớn. Ngủ, ông gối một cái còn hai cái đặt hai bên ngang với tầmtay. Cứ cách độ nửa giờ, một tiếng “đùng” thật lớn lại vang lên. Đó là khi ông nệngối săng xuống mặt phản ngựa để cảnh báo những tà ma quỷ quái nào đó đang lămle lợi dụng giấc ngủ mà quấy nhiễu ông! Điều lạ là dù đôi tay hoạt động cáchkhoảng và liên tục như vậy, thầy Tám vẫn ngủ say, ngáy như sấm. Chỉ có nhữngngười lần đầu tiên đến ngủ nhờ – như gia đình tôi lúc tản cư là hoảng hốt giật mìnhdù nằm tận nhà sau.Ba năm đã qua, người thiếu phụ vẫn không sinh được cho ông đứa con nào màngày càng héo hắt như những bông hoa cắm trong chiếc bình thiếu nước. Rồi trongmột chuyến đi chữa bệnh xa, ông dẫn một chàng trai lạ trở về và bảo ngắn gọn:Thằng nào siêng, tôi thuê nó về làm ruộng, làm công việc nhà!Những lời xì xào lại chui rúc khắp nơi khi người thanh niên ấy về làm đầy tớ nhàthầy Tám. Anh ta cao lớn, da nâu bóng. Một thanh niên đẹp rắn chắc tiêu biểu chonhững chàng trai vùng biển. Thế nhưng không ai tin đó là một thanh niên bìnhthường. Đó là một con quỷ! Không biết từ nguồn tin nào người dân bảo vậy. Đúnghơn là cái thể xác cường tráng, hấp dẫn kia chứa chấp một con quỷ thay cho linhhồn của người. Ông ta dùng thần thông để bắt nó về đây để làm đầy tớ không côngnhưng rồi một ngày nào đó ông ta phải trả giá. Chỉ cần một chút sơ suất là nó sẽvặn cổ. Hãy cứ trông cái cách nó làm hùng hục từ hừng sáng đến nửa đêm và cứnhư vậy từ ngày này sang ngày khác không hề nghỉ ngơi cũng đủ biết. Chỉ có sứcquỷ mới làm được như vậy! Và ánh mắt lúc nào cũng u uất, cũng căm thù một điềugì đó. Nhất định đó không phải là ánh mắt của một con người!Những lời xì xầm ấy rồi cũng đến tai thấy Tám. Ông cười khà khà và nói với nhiềungười, nửa như cố ý nửa như đùa:Đúng là đồn đại. Nhưng mà họ có lý! Dĩ nhiên chỉ có thầy Tám này mới có khảnăng bắt và sai khiến quỉ mà thôi!Và cũng không biết câu chuyện ấy đúng sai thế nào, nhưng về phần anh ta, conngười – quỷ ấy chỉ biết làm việc và làm việc. Làm nhiều đến nỗi một tay đầy tớsiêng năng nhất của một bá hộ keo kiệt, tham công tiếc việc nhất chắc cũng phải vịnể. Cày ruộng, tát nước, xay lúa, giã gạo, bửa củi... không có việc gì mà anh từnan, chỉ có một điều là rất khó mà nghe được từ cái miệng ấy một điều gì ngoàinhững tiếng “vâng dạ” ậm ự trong họng.Thầy Tám vẫn đi “cứu nhân độ thế” để thu về những túi bạc lớn rồi từ đó sinh dầnra bao nhiêu ...