Chương 1 Sáng hôm ấy, mọi người giúp việc hãng trà “Châu Chính Phương” ở Ðài Bắc, đang chăm chú làm việc, bỗng có người từ trong nhà ra cho hay: Bà chủ phải ra phi trường Tùng Sơn, vào đúng ba giờ chiều naỵ ông quản lý cần chú ý ngay từ bây giờ để chuẩn bị mọi chuyện và mướn xe taxi Người truyền lệnh bà chủ, đó là cô sen Lệ Quyên. Dặn mọi người rồi, Lệ Quyện quay gót, ung dung yểu điệu trở vào nhà trong. Lập tức, mọi người ngoài này bàn tán rộn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người VềNgười Về Quỳnh Dao Người Về Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Trang 1/191 http://motsach.infoNgười Về Quỳnh Dao Chương 1 -Sáng hôm ấy, mọi người giúp việc hãng trà “Châu Chính Phương” ở Ðài Bắc, đang chăm chúlàm việc, bỗng có người từ trong nhà ra cho hay: Bà chủ phải ra phi trường Tùng Sơn, vào đúngba giờ chiều naỵ ông quản lý cần chú ý ngay từ bây giờ để chuẩn bị mọi chuyện và mướn xe taxiNgười truyền lệnh bà chủ, đó là cô sen Lệ Quyên. Dặn mọi người rồi, Lệ Quyện quay gót, ungdung yểu điệu trở vào nhà trong. Lập tức, mọi người ngoài này bàn tán rộn ràng ... Mấy ngườiđứng tuổi, mấy bà mấy cô làm việc ở đây từ lâu, khẽ hỏi nhau: “Bà chủ thường ngày rất hiếmxuất hiện, không mấy khi bà ra khỏi lầu, bước xuống nhà, vậy mà nay lại dùng taxi ra tận phitrường, chắc hẳn có chuyện rất quan trọng?”Chiều nay, chắc có nhân vật tiếng tăm nào đến Ðài Bắc, nên một phụ nữ chuyên sống giữachốn buồng khuê tịnh mịch phải ra khỏi nhà để đi xem mặt? Hoặc giả bà ta phải đi đón rướcmột vị đại quí khách, một vị ân nhân nàỏ Hay là bà tiễn chân một người chí thân, lên phi cơxuất ngoạỉNgười trong nhà bà, chẳng ai đoán được cả. Họ chỉ còn biết ngó về ông quản lý để dò xét.ông quản lý này họ Ngô, tên Lộc Tuyền, là người cai quản hết thảy công việc trong hãng chếtạo trà nàỵ ông là người thân tín nhất của bà chủ. Kể từ ngày ông chủ Châu Chính Phương quađời cách này hai mươi năm, thì Ngô Lộc Tuyền gần như trở thành “ông chủ” của hãng trà nàyvậỵ Danh chỉ là quản lý, nhưng phận sự thì chẳng khác gì chủ nhân. Bởi vì, chẳng những bà chủgiao hết thảy tài sản họ Châu cho ông trông coi, kinh doanh, kế toán, quyết định thâu ngườivào, phát tiền ra ... mà ngay đến những vấn đề riêng trong gia đình bà cũng nhờ cậy ông địnhđoạt.Sở dĩ ông quản lý Ngô Lộc Tuyền được tin cậy như thế, là vì trước kia, từ cái hồi ông bà ChâuChính Phương còn buôn bán nhỏ, thấy cậu trai Ngô Lộc Tuyền hàn vi và không có gia đình, ôngbà cho về ở chung, góp sức làm ăn, và coi Tuyền như em ruột. Ngày nay, ông Chính Phương đãqua đời, bà Phương, coi ông Tuyền như em chồng, và các con bà coi ông như chú ruột vậỵÐối lại, chẳng những ông quản lý thân tín coi bà Phương như chị dâu, mà ông còn tận tụy trongviệc làm giàu cho họ Châu, chăm lo từng li từng chút.Mọi người làm công ở hãng trà cũng như kẻ ăn người ở trong gia đình, đều chỉ biết tiếp xúc vớiông quản lý “kiêm quản gia” Ngô Lộc Tuyến, chứ không mấy khi gặp mặt bà chủ góa chồng,mặc dù họ rất kính mến bà.Bấy giờ, ông Tuyền được cô sen Lệ Quyên nói cho biết ý bà chủ, ông liền tạm gác công việcthường lệ, chăm chú xem đồng hồ, chuẩn bị mọi thứ. Rồi đến hai giờ ba mươi chiều, ông quayđiện thoại đến hãng xe quen, dặn rằng: đến ba giờ kém năm phút, thì cho một chiếc taxi đếncửa hàng trà để đi phi trường. ông Tuyền còn dặn thêm: Lần này mướn xe để bà chủ đi, nênyêu cầu hãng cử người tài xế lái giỏi và thận trọng.Gọi xe rồi, ông quản lý mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy màu hồng, trông như lá cờ hình đuôiTrang 2/191 http://motsach.infoNgười Về Quỳnh Daonheọ ông mài mực giậm bút, viết lên giấy bảy chữ lớn:“Hoan nghênh Lâm Thanh Thanh tiểu thư!- Cô Lâm Thanh Thanh là ai nhỉ?Mọi người làm công việc trong hãng đều khẽ hỏi nhau như thế.ông quản lý họ Ngô không để ý đến sự thắc mắc của họ. ông chận tờ giấy trên mặt bàn một lúccho mực khô, rồi lấy một cành trúc nhỏ, dán tờ giấy lên đầu cành, làm lá cờ, và cuốn lại cẩnthận.Ðến hai giờ năm mươi phút, những tiếng dép guốc vang lên từ phía trong hành lang. Mười bảyngười làm công biết rằng bà chủ và những người tùy tùng sắp bước rạ Họ liền chăm chú vàocông việc, ông quản lý bước vào chỗ cánh cửa bên trong, tay cầm lá cờ cuộn lại đứng đợịBà chủ bước ra khỏi phòng, mọi người đều sáng mắt lên, kính cẩn nhìn, trong khi bà chủ mỉmnụ cười như chào hỏi khuyến khích họ. ông quản lý, người thường ngày tiếp xúc với nữ chủnhân, lúc này cũng phải ngạc nhiên:Một quả phụ bao năm tự giam mình giữa bốn bức tường của lầu cao gác kín, gương mặt luôn ubuồn trầm mặc, như không còn tha thiết gì đến mọi sự trên đời ... hôm nay bỗng đổi khác hẳn.Ðã chịu khó tìm ra tận phi trường lại vui tươi hớn hở từ nhà trong ra nhà ngoài, tự hồ cõi lònglạnh lẽo âm u bỗng vừa mọc lên một vầng dương xán lạn ấm áp vậy! Dáng điệu bà chủ tuy vẫnôn nhu chậm rãi, nhưng ai ai trông thấy cũng phải đoán chắc: bao nhiêu nỗi ưu tư phiền muộnnhớ nhung đều đã biết hết khỏi tâm tư bà. Gương mặt tròn, đôi má còn đầy đặn, mặc dù khicười có nổi nhẹ vết nhăn ...