Danh mục

Người Yêu Bầu Trời

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 108.91 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thư chạm khẽ vào bông hoa trứng cá trong tầm với, những cánh hoa bung rơi. Duy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ nhìn Thư rồi mỉm cười.Một cái gì đó cần tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Một tuần, một tháng, một năm, năm năm hay mười năm. Thôi kệ không biết chính xác thì cứ coi gần hai năm là quen thuộc vậy. Chỗ ngồi gần cửa sổ là cái quen thuộc ấy. Đây là vị trí mà Thư chọn một cách ngẫu nhiên khi bước vào lớp 10. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Yêu Bầu TrờiNgười Yêu Bầu TrờiThư chạm khẽ vào bông hoa trứng cá trong tầm với, những cánh hoa bungrơi. Duy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ nhìn Thư rồi mỉm cười.Một cái gì đó cần tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Một tuần, mộttháng, một năm, năm năm hay mười năm. Thôi kệ không biết chính xác thì cứcoi gần hai năm là quen thuộc vậy. Chỗ ngồi gần cửa sổ là cái quen thuộc ấy.Đây là vị trí mà Thư chọn một cách ngẫu nhiên khi bước vào lớp 10. Vậy màbây giờ khi đã gần hết lớp 12 Thư chưa từng có ý định chuyển đến một chỗngồi khác mà nhường vị trí này cho bất kì ai…Bởi vì cái cửa sổ đã trở thành cái khung ảnh chụp lại cho Thư những khoảnhkhắc mà không biết đến khi rời khỏi nơi đây, Thư có thể quên được không.Từ vị trí cạnh cửa sổ này có thể trông ra sân thể dục, một khoảng sân đầynắng, gió và một người yêu bầu trời. Tại nắng, tại gió mà Thư nhận ra ngườiyêu bầu trời hay tại người yêu bầu trời mà Thư cảm nhận được nắng gió nơiấy Thư cũng không biết nữa. Thư cũng mong không ai hỏi Thư tại sao luônphải viết thời khóa biểu của chính mình vào sổ tay mà có thể nhớ rõ lịch họcthể dục của một người khác: Nguyễn Anh Duy.Cái tên này có lẽ chẳng lạ lẫm với học sinh trong trường này kể cả học sinhmới vào lớp 10 bởi vì chẳng ai vào học trường này mà chưa từng được ngheđến một vận động viên nhảy cao đã vượt qua rất nhiều kỉ lục trong cuộc thicấp thành phố. Nhưng với Thư, Duy đã là một người đặc biệt trước cả khi cậunổi tiếng”, khi đó cậu chỉ đang tập nhảy cao trong một giờ thể dục…Bên cửa sổ của lớp 10A8 ngày ấy và 12A8 bây giờ, có một cô bé lơ đãng tronggiờ Giáo dục công dân nhàm chán. Thư vẫn nhớ lúc ấy là đầu tháng Tư, mùanày là mùa cây cối bắt đầu phô ra nét xanh tươi sau thời gian đâm chồi nảylộc suốt mùa xuân. Cây xà cừ già trồng bên sân thể dục cứ chốc chốc lại rungrinh khi gió lướt qua và bao nhiêu lá vàng bứt khỏi cành để trở về với đất.So với bài giảng của thầy thì khung cảnh lãng mạn ấy thu hút Thư hơn. Cô béthả hồn theo những chiếc lá bay. Có một cơn gió nhẹ nối tiếp cơn gió lớn vừathổi qua. Gió chỉ đủ mạnh cho một chiếc lá rất nhỏ bứt khỏi cành và rơixuống. Thư dõi theo hành trình của chiếc lá ấy. Nó chao lượn nhiều vòng từtrên cao rồi nhẹ nhàng hạ cánh chạm qua vai của một người.Người đó đang trong giờ thể dục, đang vô tư cười đùa cùng những thằng bạnkhác, không hề nhận ra có một chiếc lá vừa chạm khẽ vai mình, và cũngkhông nhận ra có một ánh mắt đã dừng lại trên nụ cười của cậu, bỏ mặc đoạnhành trình cuối cùng của chiếc lá từ vai cậu xuống đất.Từ sau giây phút ấy, Thư cũng không ngắm lá rơi nữa, cô bé bắt đầu dõi theocậu bạn kia, có phải tại mắt Thư tinh quá mà cô bé nhìn rõ hết những xúccảm trên gương mặt của cậu bạn kia: cái mím môi và ánh mắt quyết tâm khichuẩn bị lấy đà nhảy cao, nụ cười thật tươi khi nhảy qua một mức xà và cảnhững sợi tóc bị mồ hôi làm bết lại bên thái dương.Rồi đột nhiên như cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn theo mình, cậunhìn về hướng cửa sổ lớp Thư, Thư giật mình bối rối như vừa mắc tội nhìntrộm ai đó. Vẻ mặt ấy bị thầy giáo chú ý vì nó khác với những khuôn mặtngao ngán mà thầy cho là đang chăm chú nghe giảng. Vậy là Thư bị thầy gọiđứng dậy trả lời. Sau câu trả lời là… một tràng cười của 10A8.Sau đó, như một thói quen, cứ đến giờ thể dục của lớp ấy, Thư lại cố gắngnhìn ra góc sân thể dục nhiều nhất có thể. Chưa một lần Thư dám bắt chuyệnvới người bạn ấy, đến cả cái tên Thư cũng chỉ biết khi nghe những người bạngọi Duy.Thư vẫn nhớ lần đầu tiên được phỏng vấn sau khi đoạt giải nhất cuộc thinhảy cao cấp thành phố, khi được hỏi tại sao Duy thích nhảy cao, Duy đã trảlời rằng: Vì yêu bầu trời, khi tung người bay qua xà thì thứ duy nhất nhìnthấy là bầu trời”.Từ ấy, Thư tự đặt Duy vào vị trí idol trong tim mình với cái tên Người yêubầu trời và coi mình như một fan thầm lặng dõi theo từng bước đi của ngườiđó. Có những khi sắp phải tham dự một giải đấu nào đó, Duy phải tập luyệnrất nhiều. Lúc ấy, Thư cũng như tự đặt mình vào một trạng thái hơi căngthẳng” nghĩa là những lúc Duy luyện tập thì Thư luôn cố gắng không rời khỏicái vị trí gần cửa sổ của mình như người thợ săn ảnh sợ rằng sẽ bỏ lỡ mộtkhoảnh khắc có một không hai nào đó.Thư tự gieo vào trong lòng mình những âu lo vu vơ khi thấy Duy tập đến mứcmồ hôi ướt đẫm, cả những hồi hộp khi Duy tung người bay qua xà rồi cả chútthương thương khi thấy Duy nhìn buồn thiu vào mức xà mới chưa nhảy qua.Từ khi tâm trạng của Thư vì một người mà bị ảnh hưởng, thấm thoắt màcũng đã gần hai năm, bây giờ cả 2 đều đã lớp 12 rồi, tình cảm cũng tự nhiênlớn lên như cái cây xà cừ cứ sau mỗi lần rụng lá là lại già đi.Khối 12 vừa thi xong học kì II, chẳng mấy nữa mà Thư sẽ không còn ngồi ở vịtrí này nữa, không còn được nhìn ra khoảng sân và cả hình ảnh Duy đangnhảy cao nữa. Mới thi học kì xong nên các thầy cô dễ tính cho học sinh ngồi tựôn tập những môn thi đại họ ...

Tài liệu được xem nhiều: