Danh mục

Người yêu tôi là gã đàn ông xấu xa

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 270.80 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tình yêu là một phạm trù vô định, vô hướng. Ở đó đôi mắt con người ta trở nên lòa mù đi. Anh ta là một người đàn ông rất OK! Bởi vì ngoại hình, tướng tá, mặt mũi đều rất chuẩn. Đã thế lại là một người tương đối khá giả và có tầm cỡ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người yêu tôi là gã đàn ông xấu xa NGƯỜI YÊU TÔI LÀ GÃ ĐÀN ÔNG XẤU XA Vũ Hoàng HuyTình yêu là một phạm trù vô định, vô hướng. Ở đó đôi mắt con người ta trở nên lòamù đi.Anh ta là một người đàn ông rất OK! Bởi vì ngoại hình, tướng tá, mặt mũi đều rấtchuẩn. Đã thế lại là một người tương đối khá giả và có tầm cỡ. Nếu khiến ngườikhác say mê đắm mệt là một cái tội, thì anh ta là kẻ tội đồ khủng khiếp nhất, đángxử tử nhất. Những người con gái yêu anh thì đầy rẫy ra đấy, còn người con gái anh“yêu” thì chẳng mảy may hơn chục người là bao. Trong số chục người đó, đượcchia ra ba kiểu: anh ta thích, anh ta hứng thú và anh ta muốn có. Những người ấykhi được anh ta giới thiệu với người khác sẽ có cái mác là “ghệ”. Còn kiểu “anh tayêu” thì chẳng có ai, cũng có thể là… chưa có ai. Cho nên chưa bao giờ thấy anh tagiới thiệu với ai về một cô gài nào là “người yêu” cả.Đó là tất cả những gì về anh – kẻ tôi yêu và có lẽ cũng là kẻ yêu tôi. Tuy nhiên vẫnthiều một điều về anh ta, một điều quan trọng: anh ta là gã đàn ông xấu xa.CHƯƠNG IAnh trơ trẽn bước vào tôi ♥Nhẹ nhàng lướt lên phím đàn piano theo từng cảm xúc, bay theo từng nốt nhạc,từng âm vang. Không gian thật yên lắng và thanh bình biết bao nếu không có mộtkẻ vô duyên nào đấy phá đám.“Như thế mà cũng bảo là đàn à? Tệ thật!”Lời nói ấy cất lên đã làm đứt cả một chuỗi cảm xúc của tôi. Cả khán phòng nhìn vềkẻ bất lịch sự đấy, trong đó có cả tôi. Nhìn về phía tên ấy bằng một con mắt hìnhtrái bom sắp nổ.“Anh có thể nói lại chứ?”“Tôi bảo là cô đàn tệ!”“Sao anh biết là tệ?”Anh ta thì biết gì về âm nhạc mà phát biểu trăng cuội thế chứ. Trừ khi anh ta lànhạc sĩ Betoven thì may ra tôi còn cố mà nuốt trôi lời xia xỉa ấy. Đằng này chỉ làmột tên khách quèn mà la lói “ta đây”.“Cô đàn mà lại không biết mình đánh sai một nốt sao?”“Này, ăn nói cho đàng hoàng nhé! Có điếc đặc gì thì đến bệnh viện mà khám. Chứđừng có mà vào cái phòng trà này để mà cắn rỉa người khác. Vô công rỗi nghề quánhỉ?”“Cô không những đánh đàn tệ mà miệng lưỡi cũng quá tệ đấy. Con gái mà trơ trẽnđến thế là cùng.”Cả khán phòng đều chăm chú lắng nghe cuộc cãi tay đôi giữa hai người. Thỉnhthoảng lại xì xầm với nhau. Lúc thì bênh cho tôi và nhìn hắn ta bĩu môi, lúc lạiquay sang nhìn tôi với anh mắt nghi ngờ và ngán ngẫm.“Này!”“Xin lỗi mọi người vì sự cố này” – chủ phòng trà lên tiếng rồi khẽ nhìn ra hiệu chotôi đi xuống.Thật là tức phọt máu mà. Đời này mà có cái loại người như thế sao.Ngậm máu phun người, nào là đánh đàn tệ, nào là trơ trẽn. Anh ta nghĩ anh ta là aimà phán xét người ta như thế chứ? Tên điên. Chữi rủa hắn trong đầu, chân thì dặmmạnh, tay khoanh trước ngực, mắt đanh lại. Hậm hực một hồi, chủ phòng trà lạigần vỗ vai.“Này cô nương!”“Ơ, dạ?”“Tôi rất không vui…” – Khuôn mặt anh ta rất căng thẳng, căng như sợi dây thunsắp đứt vậy.“Em biết nhưng mà rõ ràng không phải lỗi của em, anh thấy đó, cái tên chết bầmđó, hắn cứ…”“Stop! Em thích chặn họng người khác lắm à?” – Anh ta nhếch mắt lên nhìn tôi.“Em xin lỗi!”“Nghe này, vì đây là lần đầu, nên tôi không làm khó cũng không trừ lương...”“Cảm ơn anh nhiều lắm, anh quả là tốt mà!”“Tôi chưa nói xong, ơ hay!” – Anh ta cười nhẹ nhưng sắc mặt thì rất không hàilòng.“…”“Khách hàng là thượng đế nên phải nhịn. Vả lại phòng trà này cũng không phảiloại xó chợ gì, nên cũng biết ăn nói sao cho nó lịch sự. Nhớ lấy đấy, đây là tiềnhôm nay.” – Sau khi thuyết giảng xong, anh ta xìa vài tờ polyme ra.“Em cảm ơn, em hứa sẽ không như thế nữa!”“Ừ, thôi về đi. Tối rồi, con gái phải cẩn thận đấy!”“Em chào anh!”Anh ta quay đi một hồi rồi quay lại.“Quên nhắc em! Liệu thân mà né cái tên cưng vừa gây gỗ đi nhé, hắn không phảitay vừa đâu.” – Nói dứt câu, anh ta lấy ngón tay đưa ngang qua cổ với vẻ mặt nhưkể chuyện kinh dị.Tôi cười trừ rồi gật đầu đi về. Đó là Ren – chủ phòng trà, một chàng trai, trẻ đẹp,thành đạt. Anh ta rất tốt bụng, tuy nói nhiều và hay soi mói người khác. Sẽ là đốitượng của các cô gái theo đuổi, nếu anh ta không là… gay. ***Tôi chưa muốn về nhà. Cứ nghĩ cái tủ lạnh meo móc vì chủ nó lâu ngày bỏ bê là lạiphát chán. Ừ thì tôi lười, nhưng không lười thì cũng chẳng có lấy thời gian để màchăm sóc lại cái tổ ấm chứ nói chi cái tủ lạnh. Tạt ngang một xe cháo lòng ở bênđường, ăn cho no rồi về sau.“Dì! Cho một tô đi!”“Đợi tí!” – Bà bán cháo hí hửng vì đang vắng tanh khách.Chợt một người nào đó ngồi xuống đối diện tôi.“Cho tôi một tô.”Cái giọng này nghe sao mà chói tai thế không biết, rõ là khó ưa. Ấy thế, nhưng tôicũng chẳng tò mò mà ngước lên chiêm ngưỡng kẻ sở hữu chất giọng đấy là ai. Hìhục bấm điện thoại và chờ cháo tới.“Đành đàn thuê mà cũng xài điện thoại sang nhỉ?” – Tên đối diện nói.“Hàng China thôi! Ấy mà, tại sao…” – Tôi khẽ ngẩng đầu nhìn kẻ nhiều chuyện,cũng như tò mò rằng sao hắn biết m ...

Tài liệu được xem nhiều: