Phần 1: Hoa tuyết pha lê!Đôi lúc thời gian không ngừng làm tim người loạn nhịp, để rồi vô tình hai trái tim xa lạ lại gặp nhau. Những cảm giác diệu kỳ cứ quấn quanh nhau mang bao nước mắt, niềm vui, đau khổ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người yêu tôi là thần chết Người yêu tôi là thần chếtPhần 1: Hoa tuyết pha lê!Đôi lúc thời gian không ngừng làm tim người loạn nhịp, để rồi vô tìnhhai trái tim xa lạ lại gặp nhau. Những cảm giác diệu kỳ cứ quấnquanh nhau mang bao nước mắt, niềm vui, đau khổ,...Đừng hỏi em có nhớ, có yêu anh không? Bởi vì hôm nay niềm vui đãkết thúc, em đi con đường em, còn anh hãy đi con đường anh. Ngàymai sẽ có một thiên thần xuất hiện để yêu anh và cũng để anh yêu.Thời gian sẽ dội rữa những vết thương trong anh, còn em, làm saobiết được mình sẽ về đâu và bao lâu mới hết nhớ anh. Xin lỗi anhnhé, vì khi đi em không dám nói tạm biệt với anh dẫu biết rằng anhsẽ không níu kéo.Trái tim ơi, đừng khóc mà, hãy nghe đi những người yêu thươngxung quanh đang nhìn mi đi. Tình yêu mỏng manh như vậy đó, đãlàm vỡ rồi thì hàn gắn cũng vô dụng mà thôi. Hãy về với hiện tại,quên đi quá khứ một thời làm mi đau đớn, rồi đây sẽ là một cuộcsống mớiTạm biệt thiên thần tình yêu!****Vy nhìn con đường trước mắt, nó dài và chông chênh quá, nhưng nólà đoạn đường duy nhất đi về nhà trọ. Vy ôm hai quyển vở vừa đivừa hát, tiếng hát Vy vọng vào con đường vắng lặng, nghe thật buồnvà nôn nao quá. Vy chợt thấy trống vắng và cô đơn quá, và cũngchợt nhó Huy, đôi mắt cô cụp xuống đôi chân bước nhanh hơn, Vykhông muốn nhớ lại chuyện xưa nữa!- Vy!- A, gì vậy Thảo?Thảo là cô bạn ở chung xóm trọ với Vy, Thảo nâng cặp kính dày củamình lên nói nhỏ:- Hồi nãy có anh chàng manocanh đến tìm Vy đó.- Manocanh?Vy ngạc nhiên, còn Thảo thì cười khúc khích:- Từ nào giờ ở đây Thảo chưa thấy ai như cái tên đó, nhuộm đầu đỏ,mặc nguyên bộ đồ nỗi như cầu vồng. Không gọi hắn là manocanh thìoan quá còn gì?Vy ngớ ngẫn nhìn Thảo:- Nhưng Vy đâu có quen ai mà đến tìm nhỉ? Thảo có hỏi tên anh takhông?- Không, nhưng anh ta có đưa cho Vy cái này!Nói rồi Thảo lấy trong túi đồ ra một cành hoa tuyết bằng pha lê, lấplánh dưới ánh mắt trời. Vy nhìn sững, đôi mắt dán chặt vào cành hoatuyết, tay như chạm điện khi đụng vào vật ấy. Thảo không nhận ra vẻmặt của Vy, vô tư nói tiếp:- Anh ta nói đưa cái này cho Vy thì sẽ hiểu, có gì đâu nào, nhìn nótuy đẹp nhưng cũng không có giá trị gì. Này Vy...Chưa nói hết câu Thảo đã không thấy Vy đâu nữa, chậc lưỡi cô lầmbầm gì đó rồi bỏ vào trong, ngoài trời ánh nắng rực rỡ như màu phalê tinh khiết.Vy chạy dọc theo con đường dốc thoai thoải, bước chân cứ gậpghềnh đạp lên sỏi đá. Nhưng Vy không còn cảm giác nữa, nỗi cồncào trong tim như lấn át mọi thứ trong cô. Giờ đây trong đầu Vy chỉhiện lên hình ảnh một người duy nhất: Huy!Chạy hơn nữa ngày Vy vẫn chẳng thấy bóng dáng mình đang tìm, côgục xuống đường khóc nấc lên, những giọt nước mắt nóng hổi tràora từng giọt trong tim cô gào gọi tên Huy.- Vy!Bỗng một bàn tay đặt trên vai cô, giật mình và vui mừng Vy mở tomắt nhìn người phía sau. Nhưng làm cô hoàn toàn thất vọng, vì phíasau cô một người con trai không phải Huy, mặc chiếc áo xanh,nhuộm tóc đỏ đang nhìn cô. Vy hoảng hồn lui lại sau:- Anh...anh là ai?Chàng trai cười thân thiện:- Đừng sợ cô bé, tôi chỉ là một người vô hại. Cô bé không phải đangtìm tôi sao?Vy ngẫn người, nhớ tới lời Thảo nói rồi nhìn anh chàng:- Tôi...tôi không biết anh...nhưng cành hoa tuyết này...- Hi, đúng rồi nó không phải của tôi, là do có người nhờ tôi trả cho côbé.Vy thẫn thờ, nhìn cành hoa tuyết trong tay. Cũng đâu còn gì nữa, vậthoàn cổ chủ thôi mà, Vy nghĩ thầm. Cô không muốn nhớ lại nhữngquá khứ mà bất lâu nay đã cố gắng quên đi. Nếu như đã lựa chọnnhư vậy thì có gì phải vội như vậy chứ. Vy buồn rầu đưa mắt nhìn raxa rồi nói nhỏ:- Cám ơn anh, tôi phải về.- Khoan đã, cô bé không muốn gặp người bảo tôi trả vật này sao?Vy cười gượng, bước đi ngược lại không nói gì thêm nữa. Chàng traiđứng ngẫn người nhìn theo, trong đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu và bấtlực. Phía sau bỗng có một bàn tay đánh nhẹ:- Cô ấy vẫn lựa chọn xa tao.- Kìa Huy, sao lúc nãy không ra giữ cô ấy lại?Chàng thanh niên mới đến đúng là Huy, anh mang vẻ mặt ưu tư, đôimắt lãng tử buồn bã nhìn theo hướng của Vy:- Nếu cô ấy đã không muốn, tao không thể ép được. Có nhữngchuyện mình không làm chủ được Nhân à.Nhân sầu não nhìn Huy:- Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, nếu mày còn không làm gìthì sẽ hối hận đấy. Chẳng lẽ mày muốn cả cuộc đời mày cứ như vậymà kết thúc hay sao? Giữ cô ấy lại, nếu không thì mày nên đi điều trịở Mỹ, được không?Huy cười lạnh lùng, nụ cười phản phất sự cô đơn và đau đớn:- Để làm gì chứ Nhân? Thứ tao muốn cứ mãi ở xa tao, có lẽ đến lúcchết rồi tao mới có được những gì mình cần.****Nhìn chồng hồ sơ bệnh án lộn xộn trên bàn, Vy thầm rủa ông bác sĩlộn xộn. Mọi thứ trong cuộc sống của ông giống như một tủ đồ khôngđược xếp đặt, mà người phải làm nhiệm vụ đó lại là Vy. Cô mớiđược nhận vào làm trợ lý cho ông bác sĩ Hoàng Đông cách đây haingày, và công việc của cô chỉ đơn giản dừng lại ở công việc soạn hồsơ cho đúng vị trí. Tuy vậy Vy vẫn thấ ...