Nguồn gốc vần O trong tiếng Việt hiện đại
Số trang: 14
Loại file: pdf
Dung lượng: 372.84 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Trong tác phẩm Lịch sử ngữ âm tiếng Việt (sơ thảo) [4], Nguyễn Tài Cẩn chỉ ra rằng, vần O [•] trong tiếng Việt hiện đại có hai nguồn gốc, một là *• và một là *u. Nhận định này của giáo sư dựa trên cơ sở so sánh các từ vựng đồng nguyên giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ dân tộc anh em, đồng thời tham khảo thêm ý kiến tái lập của những nhà nghiên cứu phương Tây khác. Bài viết này nhằm làm rõ thêm vấn đề nguồn gốc từ *u của âm O tiếng Việt hiện đại, đồng thời xác định niên đại tương đối quá trình biến đổi u > •
trong tiếng Việt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguồn gốc vần O trong tiếng Việt hiện đại NGÔN NGỮ SỐ 8 2012 VỀ NGUỒN GỐC CỦA VẦN O [•] TIẾNG VIỆT HIỆN ĐẠI* TS NGUYỄN ĐẠI CỒ VIỆT 1. Đặt vấn đề Trong tác phẩm Lịch sử ngữ âm tiếng Việt (sơ thảo) [4], Nguyễn Tài Cẩn chỉ ra rằng, vần O [•] trong tiếng Việt hiện đại có hai nguồn gốc, một là *• và một là *u. Nhận định này của giáo sư dựa trên cơ sở so sánh các từ vựng đồng nguyên giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ dân tộc anh em, đồng thời tham khảo thêm ý kiến tái lập của những nhà nghiên cứu phương Tây khác. Điểm hạn chế trong lí thuyết này là số lượng từ chứng chỉ ra sự đối ứng giữa • Việt và u ở các ngôn ngữ đồng nguyên khác là quá ít ỏi1. Bài viết này nhằm làm rõ thêm vấn đề nguồn gốc từ *u của âm O tiếng Việt hiện đại, đồng thời xác định niên đại tương đối quá trình biến đổi u > • trong tiếng Việt. 2. Phương pháp và một vài khái niệm công cụ 2.1. Phương pháp Chúng tôi vận dụng phương pháp mà H. Maspero (1912) đã làm khi miêu tả lịch sử ngữ âm tiếng Việt, tức là dựa vào mối quan hệ đặc biệt giữa tiếng Việt và tiếng Hán, để tìm hiểu những biến đổi ngữ âm lịch sử xảy ra trong tiếng Việt. Tiếng Việt và tiếng Hán, tuy không phải là hai ngôn ngữ đồng nguyên, song trong lịch sử phát triển của mình, tiếng Việt đã vay mượn một khối lượng rất lớn từ vựng Hán, hình thành nên sự đối ứng ngữ âm đều đặn giữa âm Hán Việt và âm Hán (chỉ âm Hán trung cổ). Đó là cơ sở H. Maspero dựa vào để tái dựng lịch sử các âm đầu (initial, thanh mẫu) trong tiếng Việt. Chúng tôi kế thừa và phát triển phương pháp của H. Maspero, điểm phát triển là ở chỗ, chúng tôi không chỉ quan sát sự đối ứng giữa âm Hán và âm Hán Việt, mà còn quan sát sự đối ứng giữa âm Hán Nôm-hóa (sino-nomization) với âm Hán Việt và với âm Hán. ................................................... * Bản đầu tiên của bài viết này đã được trình bày tại Hội nghị Quốc tế “Đào tạo và nghiên cứu ngôn ngữ học Việt Nam - Những vấn đề lí luận và thực tiễn”, Hà Nội 2011. Bản này có lược bớt một số nội dung. 32 Về nguồn gốc... 33 2.2. Một vài khái niệm 2.2.1. Âm Hán Nôm-hóa Âm Hán Nôm-hóa (sino-nomization) (dưới đây viết tắt là HNH) là chỉ cách đọc chữ Hán hình thành trong lịch sử, đã Việt hóa sâu sắc2, đã lẫn vào khẩu ngữ thường ngày của tiếng Việt, không còn được người Việt dễ dàng nhận diện như một từ mượn tiếng Hán nữa. Nhận diện âm HNH trong tiếng Việt: Điều kiện cần để xác định ngữ tố tiếng Việt X và chữ Hán Y có quan hệ lịch sử là: - Một, giữa chúng có mối liên hệ chặt chẽ về ý nghĩa (bao gồm quan hệ đồng nghĩa, cận nghĩa, hoặc sự biến đổi ngữ nghĩa xảy ra ở một trong hai bên hoặc cả hai bên phải được chứng minh về mặt từ nguyên); - Hai, giữa chúng có sự đối ứng ngữ âm hoàn toàn, nghĩa là phải có sự đối ứng trên cả thanh mẫu, vận mẫu và thanh điệu. 2.2.2. Âm Tiền Hán Việt, âm Hậu Hán Việt Âm Hán Việt hiện đại như chúng ta thấy ngày nay, là hậu duệ từ thứ tiếng Hán mà cư dân Giao Châu sử dụng trong hành chính cũng như được giảng dạy trong nhà trường, ở vào khoảng cuối thế kỉ thứ IX, trước khi chúng ta thành lập nhà nước phong kiến độc lập. Thứ tiếng Hán ấy, theo như nhận định của H.Maspero (1920), có liên hệ gần gũi với phương ngữ phía Bắc của Trung Quốc, mà có lẽ là thứ tiếng đã được chuẩn hóa sử dụng ở kinh đô Tràng An, chứ không hẳn là của một phương ngữ cụ thể nào. Tuy nhiên, miêu tả về thứ tiếng Hán được dùng ở Giao Châu có trong sách sử Trung Quốc cho thấy, cách phát âm chữ Hán ở Giao Châu khác với tiếng Hán ở Trung Nguyên, nên “chữ tuy giống, nhưng âm không giống”3. Như vậy, thứ tiếng Hán được dùng ở Giao Châu vào khoảng cuối thế kỉ IX, tuy xuất phát từ âm đọc chữ Hán vùng Trung Nguyên, nhưng đã bản địa hóa ở một trình độ nhất định. Chúng tôi tạm gọi đó là “phương ngữ Hán ở Giao Châu”4. Từ sau năm 938, thứ “phương ngữ Hán ở Giao Châu” này sẽ phát triển theo một đường lối riêng, chứ không đi theo sự phát triển của tiếng Hán ở Trung Nguyên nữa, kết quả là hình thành nên hệ thống âm Hán Việt hiện đại. Chúng tôi lấy thời điểm cuối đời Đường làm cột mốc để phân biệt ra hai khái niệm sau: “âm Tiền Hán Việt” và “âm Hậu Hán Việt”5. Âm Tiền Hán Việt: chỉ những âm đọc chữ Hán đã mượn vào khẩu ngữ tiếng Việt từ trước cuối đời Đường, chúng bảo lưu được những dấu tích cổ xưa. Vương Lực (1948) gọi những âm này là “Cổ Hán Việt ngữ”, Vương Lộc (1985) gọi là âm Hán Việt cổ. 34 Ngôn ngữ số 8 năm 2012 Thí dụ: Vào khoảng cuối đời nhà Đường, thanh mẫu hai môi trong tiếng Hán tách làm hai dãy, một dãy bảo lưu âm hai môi (trọng thần âm), một dãy biến thành âm xát môi răng (khinh thần âm). Kết quả của quá trình biến đổi này đã phản ánh trong âm Hán Việt, chúng ta có sự đối lập giữa bang tổ và phi tổ như sau: bi: phi, bì: phì, mĩ: vĩ… Nhưng những âm HNH đã được xác định dưới đây, lại bảo lưu cách đọc với âm đầu hai môi, chứng tỏ chúng phải được vay mượn vào tiếng Việt từ trước cuối đời Đường: Chữ Hán Thanh mẫu HNH HV phi buôn phiên phụng buồn phiền phi buông phóng phụng buồng phòng Âm Hậu Hán Việt: từ cuối Đường trở về sau, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguồn gốc vần O trong tiếng Việt hiện đại NGÔN NGỮ SỐ 8 2012 VỀ NGUỒN GỐC CỦA VẦN O [•] TIẾNG VIỆT HIỆN ĐẠI* TS NGUYỄN ĐẠI CỒ VIỆT 1. Đặt vấn đề Trong tác phẩm Lịch sử ngữ âm tiếng Việt (sơ thảo) [4], Nguyễn Tài Cẩn chỉ ra rằng, vần O [•] trong tiếng Việt hiện đại có hai nguồn gốc, một là *• và một là *u. Nhận định này của giáo sư dựa trên cơ sở so sánh các từ vựng đồng nguyên giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ dân tộc anh em, đồng thời tham khảo thêm ý kiến tái lập của những nhà nghiên cứu phương Tây khác. Điểm hạn chế trong lí thuyết này là số lượng từ chứng chỉ ra sự đối ứng giữa • Việt và u ở các ngôn ngữ đồng nguyên khác là quá ít ỏi1. Bài viết này nhằm làm rõ thêm vấn đề nguồn gốc từ *u của âm O tiếng Việt hiện đại, đồng thời xác định niên đại tương đối quá trình biến đổi u > • trong tiếng Việt. 2. Phương pháp và một vài khái niệm công cụ 2.1. Phương pháp Chúng tôi vận dụng phương pháp mà H. Maspero (1912) đã làm khi miêu tả lịch sử ngữ âm tiếng Việt, tức là dựa vào mối quan hệ đặc biệt giữa tiếng Việt và tiếng Hán, để tìm hiểu những biến đổi ngữ âm lịch sử xảy ra trong tiếng Việt. Tiếng Việt và tiếng Hán, tuy không phải là hai ngôn ngữ đồng nguyên, song trong lịch sử phát triển của mình, tiếng Việt đã vay mượn một khối lượng rất lớn từ vựng Hán, hình thành nên sự đối ứng ngữ âm đều đặn giữa âm Hán Việt và âm Hán (chỉ âm Hán trung cổ). Đó là cơ sở H. Maspero dựa vào để tái dựng lịch sử các âm đầu (initial, thanh mẫu) trong tiếng Việt. Chúng tôi kế thừa và phát triển phương pháp của H. Maspero, điểm phát triển là ở chỗ, chúng tôi không chỉ quan sát sự đối ứng giữa âm Hán và âm Hán Việt, mà còn quan sát sự đối ứng giữa âm Hán Nôm-hóa (sino-nomization) với âm Hán Việt và với âm Hán. ................................................... * Bản đầu tiên của bài viết này đã được trình bày tại Hội nghị Quốc tế “Đào tạo và nghiên cứu ngôn ngữ học Việt Nam - Những vấn đề lí luận và thực tiễn”, Hà Nội 2011. Bản này có lược bớt một số nội dung. 32 Về nguồn gốc... 33 2.2. Một vài khái niệm 2.2.1. Âm Hán Nôm-hóa Âm Hán Nôm-hóa (sino-nomization) (dưới đây viết tắt là HNH) là chỉ cách đọc chữ Hán hình thành trong lịch sử, đã Việt hóa sâu sắc2, đã lẫn vào khẩu ngữ thường ngày của tiếng Việt, không còn được người Việt dễ dàng nhận diện như một từ mượn tiếng Hán nữa. Nhận diện âm HNH trong tiếng Việt: Điều kiện cần để xác định ngữ tố tiếng Việt X và chữ Hán Y có quan hệ lịch sử là: - Một, giữa chúng có mối liên hệ chặt chẽ về ý nghĩa (bao gồm quan hệ đồng nghĩa, cận nghĩa, hoặc sự biến đổi ngữ nghĩa xảy ra ở một trong hai bên hoặc cả hai bên phải được chứng minh về mặt từ nguyên); - Hai, giữa chúng có sự đối ứng ngữ âm hoàn toàn, nghĩa là phải có sự đối ứng trên cả thanh mẫu, vận mẫu và thanh điệu. 2.2.2. Âm Tiền Hán Việt, âm Hậu Hán Việt Âm Hán Việt hiện đại như chúng ta thấy ngày nay, là hậu duệ từ thứ tiếng Hán mà cư dân Giao Châu sử dụng trong hành chính cũng như được giảng dạy trong nhà trường, ở vào khoảng cuối thế kỉ thứ IX, trước khi chúng ta thành lập nhà nước phong kiến độc lập. Thứ tiếng Hán ấy, theo như nhận định của H.Maspero (1920), có liên hệ gần gũi với phương ngữ phía Bắc của Trung Quốc, mà có lẽ là thứ tiếng đã được chuẩn hóa sử dụng ở kinh đô Tràng An, chứ không hẳn là của một phương ngữ cụ thể nào. Tuy nhiên, miêu tả về thứ tiếng Hán được dùng ở Giao Châu có trong sách sử Trung Quốc cho thấy, cách phát âm chữ Hán ở Giao Châu khác với tiếng Hán ở Trung Nguyên, nên “chữ tuy giống, nhưng âm không giống”3. Như vậy, thứ tiếng Hán được dùng ở Giao Châu vào khoảng cuối thế kỉ IX, tuy xuất phát từ âm đọc chữ Hán vùng Trung Nguyên, nhưng đã bản địa hóa ở một trình độ nhất định. Chúng tôi tạm gọi đó là “phương ngữ Hán ở Giao Châu”4. Từ sau năm 938, thứ “phương ngữ Hán ở Giao Châu” này sẽ phát triển theo một đường lối riêng, chứ không đi theo sự phát triển của tiếng Hán ở Trung Nguyên nữa, kết quả là hình thành nên hệ thống âm Hán Việt hiện đại. Chúng tôi lấy thời điểm cuối đời Đường làm cột mốc để phân biệt ra hai khái niệm sau: “âm Tiền Hán Việt” và “âm Hậu Hán Việt”5. Âm Tiền Hán Việt: chỉ những âm đọc chữ Hán đã mượn vào khẩu ngữ tiếng Việt từ trước cuối đời Đường, chúng bảo lưu được những dấu tích cổ xưa. Vương Lực (1948) gọi những âm này là “Cổ Hán Việt ngữ”, Vương Lộc (1985) gọi là âm Hán Việt cổ. 34 Ngôn ngữ số 8 năm 2012 Thí dụ: Vào khoảng cuối đời nhà Đường, thanh mẫu hai môi trong tiếng Hán tách làm hai dãy, một dãy bảo lưu âm hai môi (trọng thần âm), một dãy biến thành âm xát môi răng (khinh thần âm). Kết quả của quá trình biến đổi này đã phản ánh trong âm Hán Việt, chúng ta có sự đối lập giữa bang tổ và phi tổ như sau: bi: phi, bì: phì, mĩ: vĩ… Nhưng những âm HNH đã được xác định dưới đây, lại bảo lưu cách đọc với âm đầu hai môi, chứng tỏ chúng phải được vay mượn vào tiếng Việt từ trước cuối đời Đường: Chữ Hán Thanh mẫu HNH HV phi buôn phiên phụng buồn phiền phi buông phóng phụng buồng phòng Âm Hậu Hán Việt: từ cuối Đường trở về sau, ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nguồn gốc vần O trong tiếng Việt hiện đại Nguồn gốc vần O Tiếng Việt hiện đại Ngôn ngữ tiếng Việt Ngữ pháp tiếng ViệtGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 866 14 0
-
Từ loại tiếng Việt - một số vấn đề cần làm rõ
9 trang 309 0 0 -
Phương pháp học ngữ pháp tiếng Việt (in lần thứ 2): Phần 2
191 trang 163 1 0 -
Phương pháp dạy học tiếng Việt cho người nước ngoài
7 trang 145 0 0 -
Đề thi kết thúc môn học Ngữ pháp tiếng Việt năm 2019-2020 có đáp án - Trường ĐH Đồng Tháp
3 trang 89 0 0 -
So sánh câu nghi vấn trong tiếng Việt và tiếng Xơ Đăng
7 trang 84 0 0 -
2 trang 75 2 0
-
5 trang 62 0 0
-
Phương pháp học ngữ pháp tiếng Việt (in lần thứ 2): Phần 1
223 trang 54 1 0 -
Những vấn đề lí luận về ngữ pháp tiếng Việt-Câu: Phần 1
249 trang 53 1 0