Thông tin tài liệu:
(Đã trót mang kiếp con người thì phải chịu đa đoan thôi. Trách đất gần, trời xa làm sao được) Câu nói bất ưng trong dân gian Lúc bấy giờ mới khoảng xấp xỉ bẩy giờ sáng vào một ngày cuối của những năm đầu thuộc thập kỉ năm mươi của thế kỉ hai mươi. Vào giờ ấy dù có mọi chuyện ly kì, kinh dị nhộn nhạo nhất xẩy ra thì người Hà nội vẫn đang ăn sáng. Gánh phở ở đầu ngõ Tạm Thương của ông mũ phớt dạ đen vẫn đông như mọi khi. Có lẽ gần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguyễn Hiếu Hà Nội - Tình NhânHà Nội - Tình Nhân Nguyễn Hiếu Hà Nội - Tình Nhân Tác giả: Nguyễn Hiếu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012Trang 1/290 http://motsach.infoHà Nội - Tình Nhân Nguyễn Hiếu Phần I - Chương 1 - Những Ngày Đầu Tiên(Đã trót mang kiếp con người thì phải chịu đa đoan thôi. Trách đất gần, trời xa làm sao được)Câu nói bất ưng trong dân gianLúc bấy giờ mới khoảng xấp xỉ bẩy giờ sáng vào một ngày cuối của những năm đầu thuộc thậpkỉ năm mươi của thế kỉ hai mươi. Vào giờ ấy dù có mọi chuyện ly kì, kinh dị nhộn nhạo nhất xẩyra thì người Hà nội vẫn đang ăn sáng. Gánh phở ở đầu ngõ Tạm Thương của ông mũ phớt dạđen vẫn đông như mọi khi. Có lẽ gần đủ mọi loại người của đất Hà thành này ngồi, đứng vâyquanh gánh phở. Lửa dưới đáy nồi đang vào độ đượm. Mùi phở bay ngào ngạt, quyến rũ. Mộtlão ăn mày khoác ra ngoài thân hình gầy guộc, cáu bẩn chiếc áo ka ki màu vàng đã quá rách giờchỉ còn là một mảnh vải xác xơ ngồi co ro đầu ngõ len lén nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằmvào đứa trẻ rúm ró mặt mùi ngơ ngác, bẩn lem luốc như vừa vục đầu vào thúng đất bột đang húplấy húp để chút nước còn lại trong bát phở của một cô gái mặt ngoen ngoét, loang lổ lớp phấnchớm mốc. Lão ăn mày quả tình đói lắm rồi. Từ trưa hôm qua đến giờ lão đã kiếm được gì ngoàimấy quả xấu dầm đường của nhà hàng nào đó tráng lọ đổ ngoài bãi rác. Tuy là kiếp ăn màynhưng lão không thể xàm xỡ như lũ trẻ kia được. Dù sao lão cũng đã có tuổi và bố lão từng làthông phán ở sở dây thép. Nếu phận nhà lão không mỏng. Ân oán giang hồ từ kiếp trướckhông nặng thì đâu đến nỗi nhà lão bị thằng khốn nạn ấy bỏ bã thuốc phiện vào góc bếp khiếngia đình lão tan tành mỗi người một nơi như thế này, và thân lão khốn khổ, khốn nạn như bâygiờ. Thôi cũng là cái số cái má. Chỉ có điều số gì thì số đã là con người, không chả cứ con ngườimà ngay từ con vật, kể cả con chim bay trên trời, con cá lội dưới nước ông trơì đã buộc vào cáitội khốn khổ, giống như cái gông vĩnh cửu truyền kiếp là hết thẩy đều phải ăn. Chao ôi chỉ vìmiếng ăn mà con người mới cơ cực và khổ sở làm sao Và cũng chỉ miếng ăn mà người ta lừađảo thủ đoạn, lá mặt lá trái với nhau. Thằng tây, thằng Tầu đùng đúng súng ông, giáo mác từ tậnđẩu tận đẩu cũng mò đến nước này. Đúng là đánh đông, dẹp bắc cũng vì miếng ăn. Chả thế cáccụ mới bảo, miếng ăn là miếng nhục là thế. Mà có phải ăn một lúc mà xong đâu. Kẻ giầu thì babữa, phận hèn kém thì ít nhất cũng một, hai bữa, hay ít ra cũng phải có cái gì bỏ vào mồm đểnhai. Ông giời đã sinh ra cái mồm để nói, để phách lác và cũng để cầu xin, nhưng cũng cái lỗmồm ấy để tọng vào mọi thứ khả dĩ nuôi sống mà cũng để hành hạ, đầy đoạ người ta. Lão ănmày đang bần thần vì cái đói hành hạ và cả vì sự nghĩ mông lung thì bất chợt lão giật mình khinghe thấy tiếng còi rít lên thật to. Thoạt đầu là một tiếng réo vang rồi ngay lập tức lại thêm hai,ba tiếng giật cục nhưng vọt lên thật cao the thé như giọng của con mụ đàn bà gày đét vừa bị aigiật đổ bát cơm sắp đưa đến miệng. Những tiếng còi chưa dứt thì từ giữa phố hàng Gai thìnhlình có hai gã cảnh sát vàng kệch trong bộ quân phục mới được phát, tuy hai chân guồng rối rítnhư mắc kẻ mắc phải chứng trúng phong nhưng hai viên cảnh sát gần như là hai vật được nhânđôi từ một vật chủ khi một tay thì vung vẩy làm đà cho thân hình lao lên, một tay thì giơ lên giữchặt vành mũ. Phía trước hai gã Phu lít cách chừng gần một trăm thước là một gã thanh niêncao dong dỏng. Hình như trên sống mũi của gã lấp lánh cặp kính trong suốt, thứ kính của ngườimắc chứng cận. Tay thanh niên này mặc áo sợi dệt cổ bẻ, quần soóc trắng-một thứ trang phụcđang thịnh hành mà không ngày nào lão ăn mày không nhìn thấy ở những trang thanh niên haydạo chơi quanh bờ hồ Tây, hồ Hoàn kiếm. Tiếng còi của hai Phú lít vẫn inh ỏi thét lên phá vỡmọi tiếng động ì ầm nhưng êm ả của buổi sáng phố phường. Nhiều thực khách đang cúi đầuTrang 2/290 http://motsach.infoHà Nội - Tình Nhân Nguyễn Hiếutrên bát phở giật mình ngẩng lên, lão ăn mày nghe tiếng còi cũng hoảng hốt không kém. Ngaylúc nãy thôi lão thấy gân cốt lão như nhão ra vì khoang dạ dầy trống rỗng, thì nay tất cả như tanbiến, nhanh như bị vật gì nhọn đâm vào mông, lão bật đứng dậy và co đôi giò khẳng khiu củalão vọt lên. Trời ạ, không hiểu sao cứ mỗi bận nghe tiếng còi của Phú lít là lão lại ghê sợ khinghĩ đến cảnh bố lão bị bắt hồi lão còn nhỏ. Dạo đó lão đang độ tuổi học tam tự kinh chứ mấy.Từ đận đó đến giờ có lẽ phải đến hơn bốn mươi năm. Hai tên lính khố đỏ, tay cầm giáo mũi ...