Sáng nay, bắt đầu từ 5 giờ, tụi Nương sẽ khởi hành đi thực tế giao lưu với một CLB sáng tác ở trường tỉnh bạn.Vậy mà Nương, lò dò qua chỗ Ly rủ rê rồi quảy cái balô cóc hướng đến trường thì đồng hồ vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới giờ họp đoàn. Kệ. Vào trường ngồi ghế đá với Ly ngắm trăng chơi. Trăng 16 cũng sắp lặn, nhưng tròn vành vạnh và sáng đến rực rỡ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguyệt thực Nguyệt thựcSáng nay, bắt đầu từ 5 giờ, tụi Nương sẽ khởi hành đi thực tế giao lưu với mộtCLB sáng tác ở trường tỉnh bạn.Vậy mà Nương, lò dò qua chỗ Ly rủ rê rồi quảy cái balô cóc hướng đến trường thìđồng hồ vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới giờ họp đoàn. Kệ. Vào trường ngồighế đá với Ly ngắm trăng chơi.Trăng 16 cũng sắp lặn, nhưng tròn vành vạnh và sáng đến rực rỡ. Từ khi trở thànhsinh viên, Nương mới nhìn thấy trăng đẹp như thế này ở ngay sân trường đại họccủa mình. Mùa này đêm dài, nên bây giờ vẫn đủ cho ánh trăng rót mật vàng óngtràn ngập không gian. Từ cổng trường, khoảng sân, ghế đá đến nhà gửi xe núp dướitán cây còng già, đâu đâu cũng tắm đầy ánh trăng.Tối nay sẽ có nguyệt thực, Nương háo hức lắm. Theo lịch trình, sau phần giao lưumà trong đó có tiết mục ngâm thơ của mình, Nương sẽ trải nghiệm một đêmnguyệt thực không phải ở trường mình mà ở trường bạn, không chỉ với nhỏ Lythân thiết mà còn với mấy anh chị trong CLB văn thơ của trường. Trong đó cóNguyễn Phan - anh là sinh viên năm cuối, tác giả bài thơ Nương sẽ ngâm đêm nay.Nương nhớ có lần Nguyễn Phan đã cùng với mấy anh chị sinh viên ở CLB sáng tácvề giao lưu với tụi học trò trường Nương trong dịp tư vấn tuyển sinh. Khi đó,Nương đang học lớp 12 năm cuối cấp. Khi MC giới thiệu cây bút sinh viên ngữvăn Nguyễn Phan lên sân khấu diễn đọc những bài thơ do chính anh sáng tác,Nương ngồi tuốt ở phía dưới, gần như nín thở, há hốc mồm nuốt lấy từng lời thơtình học trò của anh. Bỗng dưng Nương tự nhủ với lòng rằng, bằng mọi giá mìnhphải đậu vào đại học, mà là ngành ngữ văn mới được. Sau hôm đó, Nương bỏ ramấy ngày liền lên mạng tra vào trang web của trường anh, nhưng không phải đểtìm kiếm thông tin tuyển sinh mà lục lọi rồi tỉ mẩn chép vào sổ tay thơ của mìnhnhững bài thơ của tác giả Nguyễn Phan, không bỏ sót bài nào. Và cứ thế đọc đi đọclại trong cảm giác lâng lâng niềm ngưỡng mộ. Rồi Nương ước sẽ có lần được gặpmặt, được làm quen với Nguyễn Phan, anh sẽ ký tặng vào quyển sổ của Nương -mà trong đó thấy toàn thơ mình, hẳn anh sẽ ngạc nhiên nhiều lắm.Rồi Nương đậu vào đại học, đúng chuyên ngành ngữ văn, lại mới vừa làm đơn xintham gia vào CLB sáng tác của trường cách đây chưa lâu. Chuyến đi giao lưu này -một sinh hoạt ngoại khóa của CLB - là cơ hội tốt để Nương “tiếp cận” thần tượngcủa mình.Chen chúc lên xe cùng Ly, Nương làm như tình cờ nhưng thật ra là cố tình kéo Lyđến ngồi ngay sau lưng “thần tượng” của mình. Phan ngồi cạnh một bạn sinh viênnăm nhất. Khoảng cách như vậy đủ gần để Nương nghe rõ từng lời Phan nói nhưngcũng đủ xa để Nương giữ độ an toàn của một fan hâm mộ nữ biết kín đáo che đậycảm xúc nồng nhiệt của mình. Bỗng lúc đó có một tiếng nói rất quen nhưng càunhàu khác hẳn với giọng đọc truyền cảm mà trước đây Nương đã từng nghe - “Đigiao lưu mà làm như đi ăn trộm, đang ngủ ngon gần chết!”.Xe xuống bắc Vàm Cống. Một đoàn trẻ con bán hàng rong xô lấn nhau lên xe raohàng. Có tiếng em bé gái nhỏ xíu đến phía băng ghế trước mời mua vé số. Lại tiếngnói khi nãy, nhưng giọng gằn và thô hơn - “Đang bị nợ tiền nhuận bút đây, biến đicho rảnh!”. Trăng trên sông quá đẹp, lung linh nhảy múa trên mặt nước nhưngdường như không đủ sáng để rọi vào trong xe cho Nương xem rõ được giọng nóimà mình vô tình nghe thấy. Ừ, chắc là của anh bạn ngồi bên cạnh đó thôi.Qua Sa Đéc một đỗi, xe dừng lại cho cả đoàn ăn sáng. Ai cũng đói bụng nên ănngấu nghiến. Riêng Nương vừa ăn vừa không thể không nhìn Phan đang ngồi ởđầu bàn phía bên kia. Nhà thơ của Nương đang lùa từng đũa bánh phở vào miệng,rồi đưa vành môi loang loáng mỡ kề bên vành tô húp xì xụp. Chắc phở nóng và caylắm nên làm cho từng giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán cao rồi tuôn về hai bên mábừng bừng. Đặt tô phở xuống, mặt Phan giãn ra thỏa mãn. Tự dưng, Nương hếtmuốn ăn tô mì của mình. Cảm thấy như mấy cọng mì dai nhách làm cho mắcnghẹn. Thấy Nương buông đũa, chị Lý - thủ quỹ, hét lên: “Chèn ơi, tô mì mấychục ngàn mà nó ăn như mèo ngửi”. Rồi chị dịu giọng: “Ráng đi em, ăn cho có sứcđể tối nay ngâm thơ, còn thức xem nguyệt thực đó!”. Nương cúi mặt lí nhí, vẻ biếtlỗi: “Chị ơi, tự nhiên em ăn không vô nữa”. May là chị Lý cười toe, “Chị nói chơithôi, ép dầu ép mỡ, đi xe đò, ai nỡ ép ăn, lỡ em hò ra hết là khổ thân cho bác tàinhà mình lắm”. Rồi chị quay sang cả bọn, xởi lởi: “Xong chưa mấy cưng, lênđường thôi!”.Thầy trưởng đoàn thông báo xe sẽ dừng tiếp ở di tích Ấp Bắc, rồi Rạch Gầm XoàiMút cho đoàn tham quan lúc Nương đang bắt đầu chập chờn cơn ngủ. Cái tội đêmqua trằn trọc nôn nao đi chơi lại thêm cái háo hức gặp mặt “thần tượng” đang quaysang hành hạ Nương đây. Trong cái lim dim mơ màng say ngủ, ánh mặt trời xuyêntrực diện qua cửa kính đánh thức Nương dậy và rọi rõ từng đường nét của giọngnói phía hàng ghế trên. Nhà thơ của Nương đang cao giọng một câu chuyện nào đóhào hứng lắm với người bên cạnh. “Em mới đăng được mấy bài thơ trên trang webcủa trường chả là cái đ ...