Danh mục

Nhà bên

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 71.86 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đi tới cửa sổ. Tất cả đèn trong nhà họ đang bật sáng, cả tầng trên và tầng dưới, như thể họ cần đốt tiền. Người đàn ông gào lên, người đàn bà hét cái gì đó đáp lại, con chó sủa. Tiếp đó là một khoảng lặng ngắn rồi đứa bé khóc - tội nghiệp. “Anh đừng đứng chỗ đó”, vợ tôi nói. “Nhỡ đâu họ nhìn thấy anh”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà bên Nhà bênTôi đi tới cửa sổ. Tất cả đèn trong nhà họ đang bật sáng, cả tầng trên và tầng dưới,như thể họ cần đốt tiền. Người đàn ông gào lên, người đàn bà hét cái gì đó đáp lại,con chó sủa. Tiếp đó là một khoảng lặng ngắn rồi đứa bé khóc - tội nghiệp.“Anh đừng đứng chỗ đó”, vợ tôi nói. “Nhỡ đâu họ nhìn thấy anh”.Tôi nói: “Anh sẽ gọi cảnh sát”, và biết rằng vợ tôi sẽ không để tôi làm thế.“Thôi mà”, vợ tôi nói.Cô ấy sợ rằng bọn họ sẽ đầu độc con mèo của chúng tôi nếu chúng tôi gọi cảnh sát.Ở nhà bên cạnh, người đàn ông vẫn đang gào lên nhưng tôi không nghe rõ anh tanói gì vì tiếng chó sủa và tiếng đứa bé khóc. Người phụ nữ cười to, ha ha ha; chị takhông muốn cười, rồi bất ngờ chị ta bật khóc. Rồi mọi thứ lặng đi.“Hắn lại đánh cô ta rồi”, vợ tôi nói. “Em thấy cứ như là hắn đánh em”.Nhà bên, đứa trẻ ngặt đi một hồi dài và con chó lại bắt đầu sủa. Người đàn ôngbước ra khỏi nhà, đóng sầm cửa.“Anh cẩn thận”, vợ tôi nói. Nàng quay lại giường và kéo chăn lên tận cổ.Người đàn ông lầm bầm một mình và giật mạnh khóa quần. Rốt cục anh ta cũngkéo được khóa xuống và đi về phía hàng rào nhà chúng tôi. Đấy là một cái hàngrào trắng, được trang trí tử tế. Cái hàng rào không phải để ngăn người. Tôi đã tựtay dựng nó và trồng hoa kim ngân với hoa giấy dọc hàng rào.“Hắn đang làm gì đấy?”, vợ tôi hỏi.“Suỵt”, tôi nói.Người đàn ông vịn một tay vào hàng rào, tay còn lại thì giữ cái của quý tiểu vàonhững khóm hoa. Hắn ta cứ thế đi dọc hàng rào, không bỏ sót một cây hoa nào.Khi xong việc, hắn giũ cái của quý, rồi kéo khóa quần và quay trở lại lối vào. Hắnsuýt trượt chân trên sỏi nhưng kịp lấy thăng bằng; hắn rủa rồi đi vào nhà, lại đóngrầm cửa.Khi tôi quay đầu lại, vợ tôi đang ngồi chúi người về phía trước, quan sát tôi. Nàngnhướn lông mày. “Lại thế à?”.Tôi gật đầu.“Cả hắn với con chó cùng thế thì làm sao mà mấy cây hoa của anh còn mọc được”.Tôi muốn nói chuyện gì khác. Tôi không muốn nghĩ đến mấy cây hoa. Ở nhà bên,người đàn bà đang gào. Tôi nói: “Em nghe xem”.“Hồi trước em còn thấy thương cô này, chứ giờ thì chả hơi đâu”, vợ tôi nói. “Từsau tháng rồi thì quên đi”.“Anh cũng thế”, tôi vừa nói vừa cố nhớ xem chuyện gì xảy ra tháng trước. Tôikhông thấy thương cô ta nhưng thực ra thì tôi cũng đã bao giờ thương đâu. Cô tahay mắng đứa bé, và, xin lỗi chứ tôi không định phí nước mắt cho loại người đốixử với trẻ con như thế. Cô ta gào lên những câu kiểu như: “Tao đã bảo mày ởnguyên trên giường cơ mà”, mà đứa bé thì còn chưa cả biết nói.Phải nói là cô ta thực ra cũng thuộc loại đẹp. Nhưng vẻ đẹp đó sẽ không bền. Cô tathuộc loại không có khung xương đẹp. Trông cô ta mỏng mảnh, như thể cô tachẳng ăn gì khác ngoài bánh quy và sữa. Da cô ta trắng. Đứa bé giống cô ta - dĩnhiên là chả ai mong nó giống anh ta, vừa đen vừa lắm lông. Ngay cả khi anh tamặc áo thì vẫn có thể đoán là anh ta có lông khắp lưng và vai - chắc là phải rậm vàxoăn như lông chó xù.Giờ thì cả hai đang cùng gào thét, đã thế lại còn mở nhạc hết cỡ. “Anh thì chỉthương đứa bé”, tôi nói.Vợ tôi lấy tay bịt tai. “Em không thể nào chịu được nữa”, vợ tôi nói. Nàng bỏ haitay ra. “Anh xem vô tuyến có gì không?”. Nàng ngồi thẳng dậy. “Xem ai ở trênchương trình Johnny Carson”.Tôi bật vô tuyến lên. Cái vô tuyến này trước ở dưới phòng làm việc nhưng tôimang nó lên cách đây vài năm khi vợ tôi bị bệnh. Tôi tự tay chăm sóc nàng - nấuăn và làm tất tật mọi thứ. Tôi thành thạo đến nỗi tôi có thể thay khăn trải giườngtrong lúc nàng vẫn nằm trên giường. Tôi đã luôn định mang cái vô tuyến xuốngdưới sau khi vợ tôi khỏi bệnh nhưng rồi tôi vẫn không làm. Giờ nó nằm trên mộtcái bàn nhỏ giữa hai chiếc giường đơn của chúng tôi. Johnny đang nói gì đó vớiSammy Davis và Ed McMahon đang cúi gập người cười. Lúc nào ông ấy cũng vuivẻ. Nếu bạn phải đi một chuyến đi dài thì bạn nên chọn Ed McMahon làm bạnđồng hành.Vợ tôi muốn biết còn có gì khác trên vô tuyến. “El Dorado”, tôi đọc. “Một câuchuyện phiêu lưu về một nhóm công dân đi tìm một thành phố huyền thoại có rấtnhiều vàng. Nó được 2 sao rưỡi”.“Công dân của cái gì?”, vợ tôi hỏi.“Không thấy nói”.Cuối cùng, chúng tôi quyết định xem phim. Phim về một người đàn ông mù đi vàomột thị trấn nhỏ. Ông ta nói rằng ông ta đã tới El Dorado và rằng ông ta sẽ dẫn mộtđoàn thám hiểm đến đó nếu họ sẽ chia cho ông ta một phần những gì tìm được.Ông ta không còn nhìn được, nhưng ông ta có thể gọi tên các dấu hiệu trong khi đi.Lúc đầu, người ta cười nhạo ông ta; nhưng cuối cùng, tất cả những công dân có địavị cao nhất đã tập hợp nhau lại và quyết định thử đi tìm. Ngay lập tức, họ bị thổdân Apache tấn công và một vài người muốn quay lại, nhưng cứ khi nào họ địnhquay lại thì người đàn ông mù lại chỉ cho họ một dấu tích mới, thế là họ cứ đi.Ở nhà bên, người đàn bà đang phát điên. Chị ta nói với anh ta những lời mà khôngmột ai nên dùng để nói với một người khác. Vợ tôi bồn chồn. Nàng nhìn tôi. “Emsang bên chỗ an ...

Tài liệu được xem nhiều: