Danh mục

Nhà ga chiều thứ Sáu

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.31 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền in mấy tờ đô la trước ngực, loại người ta đổ đống trên vỉa hè, bán mười lăm ngàn mỗi cái lúc sẩm tối, kèm cái quần bò cũ sờn đùi, rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắt một mí, thẳng như một nét bút chì, cái mũi vừa tẹt, vừa to, nhưng trông vẫn thiếu cân đối với cái miệng rộng ngoác. Nói chung, gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn, những gã mắc bệnh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà ga chiều thứ Sáu Nhà ga chiều thứ Sáu TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANGTôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền inmấy tờ đô la trước ngực, loại người ta đổ đống trên vỉa hè, bán mười lăm ngàn mỗi cáilúc sẩm tối, kèm cái quần bò cũ sờn đùi, rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắtmột mí, thẳng như một nét bút chì, cái mũi vừa tẹt, vừa to, nhưng trông vẫn thiếu cân đốivới cái miệng rộng ngoác. Nói chung, gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn, những gã mắcbệnh hoang tưởng tình dục không sở hữu kiểu đần độn đó.Tôi ngoái lại đằng sau, liếc xéo qua vai gã. Cái nhìn vừa đủ để biết diện mạo ai đang theomình, vừa đủ làm gã chột dạ, vừa đủ tạo cho tôi vẻ thờ ơ cần thiết.Tôi bước vào bên trong sân ga Chiều thứ Sáu. Phòng đợi tàu có nhiều người. Tôi tìm mộtchiếc ghế còn trống, ngả hết mệt mỏi vào lưng ghế, chân duỗi thẳng ra, hai tay quàng saugáy. Tôi lơ mơ ngủ. Chưa khi nào đến nơi đông người nhưng nhiều sự cố không lành nhưở nhà ga, bến xe…, tôi lại có cảm giác thoải mái đến thế. Có lẽ, do tôi chẳng mang bất cứhành lý nào theo người, trừ ít tiền lẻ và cái vé một chiều dắt sâu trong túi quần. Tiền vàvé mỏng đến nỗi, phải để ý kỹ lắm mới thấy túi quần gợn lên một tí. Vậy thì gã kia bámtheo tôi làm gì?Gã đứng cách tôi khoảng ba mét, chếch chếch về phía trái, trên lối đi vào sân ga, sát mépcái ghế ngoài cùng của hàng ghế tôi đang ngồi. Không cần quay đầu sang, tôi cũng biếtgã đang nhìn tôi chăm chăm.Phòng chờ tàu bắt đầu thưa người. Chuyến tàu tôi đang ngồi đợi còn hơn một tiếng nữamới đến nơi. Tôi chẳng có gì phải vội. Gã trai kia cũng không có gì phải vội.Nhắm mắt rồi mở mắt trong khoảng hai giây, tôi đã thấy gã ngồi xuống chiếc ghế trốngcạnh tôi từ khi nào.Gã hỏi:- Chị đi đâu?- Đi đến cái nơi tốt nhất là sẽ không thấy chú mày ở đó.- Có lẽ là đi cùng tàu rồi, chị nhỉ.Không thấy tôi trả lời, gã rút bao thuốc lá ra, thuốc 555 của Anh, lấy một điếu, vê vêtrong lòng bàn tay, nhưng có vẻ chưa muốn hút ngay. Vẫn cái dáng có gì mà phải vội.- Tôi thấy chị rất quen.- Chú mày không biết cách làm quen khác sao, nhiều thằng cha nói với chị thế rồi.- Ừ, thế à.Gã cười. Cái miệng nhệch ra, mắt thì nheo lại, không đến nỗi thiếu thiện cảm lắm.Tôi lại nhắm mắt. Lơ mơ nghĩ tới sau một tiếng nữa, sẽ rời khỏi thành phố này. Khôngcòn lưu luyến gì nữa. Từ dãy phố nhỏ thơm mùi hoa mỗi mùa, từ tiếng trẻ con bên nhàhàng xóm u ơ góc phố, từ cửa hàng tạp hoá bé xíu bụi phủ đầy trên giá, mặt đường lởmchởm lóc xóc ổ gà. Tất cả những gì thân quen, sẽ biến thành kí ức, rồi phải quên hết. Cáisân ga này là dấu chấm hết một chương trong cuốn tiểu thuyết đời nhạt thếch của tôi.- Chị đi mà không mang theo gì à?Gã mở miệng.Tôi im lặng, như muốn nói với gã rằng, mày đi chỗ khác mà kiếm chuyện, cái kiểu tángẫu lang bang dọc đường mua vui này, chẳng đến đâu cả.- Chị không mang theo gì ư?- Mang theo cái xác đang mệt muốn chết này chưa đủ sao.- Ví dụ như là một ít kỷ niệm gì đó, buồn cũng được.Tôi bật cười.- Chú mày sến bỏ mẹ.Rõ ràng trông cái mặt gã thế kia, miệng lại nói mấy từ kiểu “kỷ niệm” hay “nỗi buồn”,thật hài hước.- Tại sao cứ phải làm mới cuộc sống của mình bằng cách chạy trốn khỏi đoạn đời cũ?- Chú mày còn nhóc lắm. Nếu không thay đổi, thì cứ chấp nhận thế mãi. Sáng dậy khôngbiết làm gì cho buổi sáng, trưa ăn xong tự hỏi có cách gì cho qua buổi chiều, tối chờ đêmnằm ngủ, chẳng vui, chẳng buồn, chẳng muốn nói, chẳng muốn cười, muốn khóc. Đến cáivảy sơn tường tróc ra, rơi xuống sàn nhả cũng có thể ngồi nhìn hàng tiếng. Trong bếp hayphòng tắm chẳng thể hát toáng lên.- Chị sống cùng một đống người à?- Không. Một mình.- Một mình mà thế?- Trước khi sống một mình, người ta đã cấy vào não chị những quy định cần thực hiệnnhư thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, y như một cỗ máy đã lập trình… Còn chú màythì sao?- Tôi thì chẳng rõ có phải bỏ nhà không. Sau giấc ngủ trưa nay, tỉnh dậy, nghĩ, cần phảibiến khỏi cái xó chán ngắc này. Thế là vơ ít quần áo, nhét nhằng nhịt vào cái ba lô ghẻ,rồi đi.- Đi đâu?- Chả biết, đi là đi. Cứ đi rồi khắc biết cần đi đâu.- Chú mày lạ nhỉ.- Chị cũng bình thường chắc.- Nhưng ít ra chị còn biết cần đi đâu.- Ấy, đàn ông khác đàn bà ở chỗ đó đấy.Tôi và gã cùng cười. Chúng tôi cười rất to. Mấy người đứng chung quanh cùng nhìnsang, mặt ai cũng cáu kỉnh.Tôi không biết nói gì thêm, cũng chẳng muốn nói gì. Còn gã đột nhiên im lặng. Khônggian quanh hai đứa tôi đặc quánh lại, khô khốc.- Tôi biết ắt là mình ngu ngốc lắm khi vừa gặp chị đã muốn tâm sự gì đó rồi. Chị có thờigian nghe tôi kể chuyện không?- Chả rõ có thời gian hay không, nhưng lúc này cũng chưa biết nên làm gì.- Thế chị dành cái thời gian chưa biết làm gì nghe chuyện của tôi vậy.- Thôi cũng được.- Chuyện của tôi loanh quanh về một con bé. Tôi từng rất thích nó. Mà đúng ra, giờ vẫnđang thích.- Vì đứa con gái n ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: