Danh mục

Nhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 235.89 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quán hơi tối. Nhưng tôi chọn được bàn bên cửa sổ. Và, may mắn hôm ấy là một ngày đẹp trời. Nắng rực vàng và gió lồng lộng trên cao chốc chốc chao dạt xuống ngọn cây làm nó như tách ra rồi hất ánh sáng sạch sẽ vào cửa sổ. Tôi ngồi nhìn khung cảnh đó với một chút cảm động. Đó là những khoảnh khắc mà mình dường như không muốn, không cần phải làm gì. Mình chỉ thu mình lại như con mèo để chờ cho trái tim mình chợt rung lên rồi duỗi thẳng cả người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh Nhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN NHÃ THỤYQuán hơi tối. Nhưng tôi chọn được bàn bên cửa sổ. Và, may mắn hôm ấy là một ngàyđẹp trời. Nắng rực vàng và gió lồng lộng trên cao chốc chốc chao dạt xuống ngọn câylàm nó như tách ra rồi hất ánh sáng sạch sẽ vào cửa sổ. Tôi ngồi nhìn khung cảnh đó vớimột chút cảm động. Đó là những khoảnh khắc mà mình dường như không muốn, khôngcần phải làm gì. Mình chỉ thu mình lại như con mèo để chờ cho trái tim mình chợt runglên rồi duỗi thẳng cả người một cái đầy khoan khoái. Nếu được như con mèo nằm đưa cảchân lên trời rồi lộn vòng mấy cái thì sung sướng biết bao.Nói vậy, nhưng tôi không hoàn toàn quên hoàn cảnh của mình. Tôi là một nhà văn quènđang sống trong bế tắc và những mâu thuẫn không cứu vãn. “Ê, nhìn kìa, một thằng bếtắc và mâu thuẫn đang chìm dần trên đầm lầy. Hơ hơ”. Một vài kẻ đi qua chỉ tay vào tôirồi hét lên kèm với một tràng cười khoái trá như vậy. Không có gì khoái trá cho bằngnhìn một thằng đang giãy giụa trên cái đầm lầy. Nó chết chắc rồi. Và thật thích thú khinhìn nó đang chìm dần, đang ngắc ngoải, tuyệt vọng. Cái bọn viết văn là như vậy đó.Đừng nghĩ nhà văn là cao thượng hay hướng thượng cái gì. Viết mãi không ra chữ, viếtmãi không cất cánh lên được là đang bước đi trên đầm lầy. Và những kẻ ở trên bờ vỗ taycười khoái trá. “Ê, nhìn đi, một thằng đang chìm trên đầm lầy kìa. Hà hà”.Tôi đương nhiên là không quên hoàn cảnh của mình. Bế tắc và mâu thuẫn. Đã lâu lắm rồitôi không viết được một cái truyện ngắn nào hoàn chỉnh. Toàn là những dở dang. Đó làbế tắc. Lại tiếp tục mâu thuẫn khi nghĩ mình vẫn còn có thể nghĩ ra một cái gì đó hay hođể viết chứ không phải vay mượn ý tưởng của ai. Rõ ràng là tôi không biết tự lượng sứcmình. Tôi cũng tỏ ra mâu thuẫn khi tỏ ra vừa thích một chỗ ngồi vắng vẻ lại vừa thíchđược ngắm nhìn một cô gái thanh xuân ăn bận trễ tràng đi lại trong quán, lại luôn thèmmuốn được làm tình với một cô nàng mông nở nang nữa chứ. Tôi, có lẽ là hết thuốc chữarồi. Nhưng kệ, đây không phải là giây phút ngồi dằn vặt mình về chuyện viết, hay chuyệnsống, mà giây phút này nên ngồi dụi thật sâu, thật êm ái vào thành ghế để ngắm nhìn cáiánh sáng ấm áp đang phủ xuống kia. Ngồi đợi một cú rung tim đã đời.Tôi ngồi đó, quên mất cái hẹn với đạo diễn lừng danh.***Cô gái, tôi đoán là trợ lý, hay em út gì đó của đạo diễn lừng danh nói trong điện thoạirằng, tôi cứ ngồi đó, đạo diễn sẽ đích thân tới. “May cho anh đó, bữa nay ảnh rảnh, với lạiảnh cũng muốn đi dạo một chút vì thời tiết khá đẹp”. Tôi nói cảm ơn mà không biết làcảm ơn về cái gì, vì ngay lúc đó, thật quái đản, tôi muốn được viết.Viết một cái gì đó, tôi cũng chưa hình dung được. Nhưng tôi muốn ngồi đó, mở cáilaptop ra, khởi động màn hình lên, rồi bắt đầu viết. Tôi không chờ đợi vị đạo diễn lừngdanh kia sẽ bước vào cái quán vắng hoe này, trong ánh sáng hơi tối nhưng ấm áp này, vớicái đầu xịt keo láng mướt, mùi nước hoa nồng nặc, và cái giọng nói ồ ồ lơ lớ cứ làmhuyên náo tất cả lên. Tôi mặc kệ vị đạo diễn từng được ăn học ở Mỹ, từng thắng đậmmấy phim chiếu Tết trong vài năm qua. Tôi mặc kệ. Tôi không thấy hứng thú gì khi phảibàn kế hoạch viết kịch bản phim với những tranh luận vô tiền khoáng hậu.Nhưng đạo diễn lừng danh sẽ đến cái quán cà phê xoàng xĩnh này? Chắc gì? Tôi ngồi đóvới một nỗi chán chường. Đúng lúc đó thì từ ngoài cửa có một phụ nữ bước vào. Đó làmột cô nàng xinh đẹp, tuổi khoảng ngoài ba mươi. Cô nàng mặc bộ mini jupe khá quyếnrũ. Tôi không giỏi tả đàn bà, nhưng tôi biết đây là loại đàn bà khiến cho bọn đàn ông phảitỏ ra mình không thuộc loại vô dụng. Cô nàng nhìn quanh quán, có vẻ như cô mới tới đâylần đầu. Sau đó cô nhìn tôi, ánh mắt rất ướt át và miệng thoáng cười. Cô nàng bước tới.- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?Cô nàng chỉ tay xuống cái ghế cạnh tôi. Tôi thoáng gật đầu. Trong khi tôi còn đang phântâm thì cô nàng đã ngồi xuống và gọi cà phê. Tôi chỉ mỉm cười, chưa biết phải nói gì, thìcô nàng hỏi.- Anh thấy cà phê ở đây thế nào?- À… tôi thấy cũng được. Nhưng…- Nhưng sao anh?- À… tôi không chú ý tới chất lượng cà phê lắm. Tôi chủ yếu ngồi đây vì quán vắng…Cô nàng bật cười vẻ rất tự nhiên khiến bộ ngực khẽ rung lên. Sau đó cô nhìn tôi, nói nhưgiải thích.- Em tính sang lại quán này. Hi vọng chừng đó anh tới đây không phải vì quán vắng.- Ồ, vậy à?- Dạ… Xin lỗi, anh làm nghề gì? Em thấy ở anh có một vẻ gì đó hơi đặc biệt.Tôi khẽ cười.- Hiện bây giờ thì tôi không làm gì cả.- Sáng nay trời đẹp quá!- Ừ. Đẹp. Khi nào thì em sang lại quán này?- À… Em đang tham khảo. Anh thấy quán này được không?- Được. Với tôi chỗ nào vắng đều được. Nhưng nếu em sang lại quán này, chắc chắn sẽđông khách đó.- Thiệt không? Sao anh biết.- À… Thỉnh thoảng túng tiền tôi cũng có làm thầy bói.Lại cười khanh khách, lại ngực rung và cặp giò đổi chéo vẻ bồn chồn xáo trộn tự nhiên.Q ...

Tài liệu được xem nhiều: