Danh mục

Nhạc sĩ không chuyên

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 235.99 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Anh vẫn đi về mỗi ngày qua cầu chữ Y, đơn giản là vì từ đường Trần Xuân Soạn thuộc quận 8 vào trung tâm thành phố thì đoạn đường này là ngắn nhất. Anh thường cười đùa:“Em biết không, cầu Nguyễn Tri Phương mà xây xong thì nhà anh sẽ ra mặt tiền đó. Mà là mặt tiền chân cầu hẳn hoi, kỳ này chỉ cần cho thuê mặt bằng là dư giả rồi, khỏi phải lo viết nhạc chi cho nhức đầu…”. Nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn viết, mà viết còn nhiều hơn trước. Hơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhạc sĩ không chuyên Nhạc sĩ không chuyên TRUYỆN NGẮN CỦA THANH BÌNH NGUYÊN1. Anh vẫn đi về mỗi ngày qua cầu chữ Y, đơn giản là vì từ đường Trần Xuân Soạn thuộcquận 8 vào trung tâm thành phố thì đoạn đường này là ngắn nhất. Anh thường cườiđùa:“Em biết không, cầu Nguyễn Tri Phương mà xây xong thì nhà anh sẽ ra mặt tiền đó.Mà là mặt tiền chân cầu hẳn hoi, kỳ này chỉ cần cho thuê mặt bằng là dư giả rồi, khỏiphải lo viết nhạc chi cho nhức đầu…”.Nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn viết, mà viết còn nhiều hơn trước. Hơn một tháng khônggặp, anh bỗng gọi điện thoại cho tôi, khoe:“Em nhớ coi truyền hình tuần tới nghen”. Tôingạc nhiên hỏi “Chuyện gì vậy anh, bộ đài phát bài của anh hả?.”. “ Ừa, mà bài đó anhphổ thơ của em. Nhớ coi nghen”.Anh là nhạc sĩ chưa nổi tiếng, mà lại không học hành trường lớp, nên mọi người gọi lànhạc sĩ không chuyên. Và anh biết phận mình thua thiệt người đời, do vậy sống rất camphận.Trong khi một vài nhạc sĩ trẻ (tạm gọi vậy cho oai), chỉ nổi lên được một hai bài, đã chomình là nhạc sĩ chuyên nghiệp và tỏ ra là đàn anh trong câu lạc bộ “Nhạc sĩ trẻ” mà anhmới xin gia nhập.Anh sống không ồn ào và con đường sáng tác cũng chưa nổi bật như những nhạc sĩ trẻkhác, anh lại mang một mặc cảm là một nhạc sĩ không chuyên, do đi lên từ con đường cahát, vì thế cảm giác về “khoảng cách ca sĩ - nhạc sĩ” vẫn còn hơi xa vời trong anh.Anh đã xuất thân từ ca sĩ phong trào văn nghệ của quân đội, nhưng chưa có tiếng tăm gìthì đã xuất ngũ. Đến lúc về với cuộc sống thì chẳng biết làm nghề gì, vậy là đi hát show ởcác trung tâm văn hoá, “cát sê” có thì tốt, còn không thì coi như dợt lại cảm xúc cho đỡnhớ nghề.Một hôm anh nhắn tin sẽ ghé thăm tôi, đúng giờ ngọ thì anh lục đục kéo đến. Anh đi xeFuture Trung Quốc, quần áo bảnh bao. Dãy nhà trọ nhỏ bé nơi tôi đang ở như bị trùngxuống, ồn ào, nhất là con chó trắng nằm ở cổng. Chẳng biết lúc dắt xe vô anh bất cẩn thếnào, mà con chó vốn hiền lành ấy đã cắn vào bắp chân anh ba vết răng. Tôi ở trên gácsép, nghe ồn ào vội chạy xuống, hỏi:Chuyện gì vậy anh ?.Giọng dì chủ nhà nhanh nhẩu:Ảnh đi vô chỗ con chó, nên bị nó cắn.Trời ơi! con cho này nhanh ghê luôn đó. Anh mới lú chưn vô là nó nhàotới táp liền, làm anh hết hồn.Anh chuẩn bị tinh thần đi chích ngừa đi, cẩn thận là hơn.Ờ, hồi nhỏ tới giờ anh có bị chó cắn bao giờ đâu, nhớ lại cảm giác nàysao mà mắc cười quá.Vừa nói anh vừa theo chân tôi leo cầu thang lên phòng trọ. Trông anhthật bình thản.Em biết không, lúc trước anh mê ca hát lắm, nhưng gia đình thì nghèomà má anh và mấy chị thì cản. Tủi thân lắm, nhưng anh vẫn lén gia đình đi theo nghiệpca hát, cũng nhờ trời thương, tổ đãi nên giờ này vẫn còn sống được với nghề.Anh bắt chuyện, xem như chưa xảy ra điều gì. Tôi lấy chai dầu gió xanh,đưa anh.Vậy chớ chuyện vui bây giờ mới kể của anh đâu, sao không nhắc tới ?.Tôi cười mím chi, nhìn anh. Anh mở chai dầu, dùng tay lấy dầu, rồi quẹtngang cánh mũi.Ờ, em nhắc thì anh mới nhớ. Chuyện đó cũng được hai năm rồi, lúc anhvừa mới giải ngũ về thì gặp nhạc sĩ không chuyên (lại không chuyên) tên L. ổng hứa sẽgiúp anh theo đuổi con đường mình yêu thích. Anh như người đang bơi mỏi tay, giờ gặpthuyền cứu hộ, vậy là nhảy đại lên. Ai ngờ đâu ông L. dùng anh để trục lợi, ban đầu là lừaanh gom tiền làm CD, sau đó là bạn anh cũng nhẹ dạ nghe theo.Sao em không biết CD này, bộ anh bán hết rồi hả. Ủa, mà sao anhkhông xức dầu vô chưn ?.Làm gì có điã nào đâu mà bán. Ông L. đã dụ anh để lấy tiền, nhưngkhông chịu làm gì hết. Anh tới hỏi thì ổng kêu vợ xua chó ra cắn, rồi biểu mấy đứa contrai đuổi anh ra khỏi cửa. Cũng may người dưng trong xóm chạy tới binh giùm, chứkhông thì chẳng biết sẽ ra sao nữa.Anh ngừng lại, lấy dầu bôi vô bắp chân, vết cắn giờ tím bầm, anh chợt thởdài. Sau đó hít hơi thật sâu vào lấy hơi, hát “ Gìa cỗi cuộc đời, dù tuổi còn rất trẻ. Bànchân lấm bùn đen, mải miết đi vô hướng. Đứa trẻ mồ coi rách rưới cả tình thương, xoètay cầu xin, chỉ là niềm tin nhỏ bé …”. Rồi anh chợt bật cười, sặc sụa.Em biết sao không, cũng là nhờ vào ông nhạc sĩ L. đó mà anh tập viếtnhạc. Và được người đời gán cho bốn chữ “Nhạc sĩ không chuyên”Bộ ổng dạy anh sáng tác nhạc hả ?.Tôi hỏi thật tình, rồi nhìn anh, cười.Dạy dỗ gì đâu em. Ổng kêu anh thử viết đi, rồi ổng sửa cho, để có hátthì lấy bài của mình mà hát cho đỡ tốn tiền trả nhạc sĩ. Anh nghe cũng có lý, vậy là đâmđầu vô mà viết.Và anh đã thành nhạc sĩ bất đắc dĩ.Nhạc sĩ không chuyên, không chọn. Anh rầu quá, à mà mấy bài thơ emđưa anh đã phổ nhạc xong rồi. Em nghe thử bản đề mô này coi sao.Anh nhờ ai hoà âm vậy, dạo này thấy anh chuyên nghiệp dần rồi đóỜ, nhờ thì nhờ nhưng phải tiền trao tráo múc hết đó em. Quen thì một bài hai trăm, lạ thìba trăm. Nhưng anh phải đưa cho ca sĩ, nên cũng nhịn ăn mà lo hoà âm. Anh cho emnghe thử rồi anh phải quăng cho ca sỹ H. hát. Hổng biết nó có lấy làm CD ...

Tài liệu được xem nhiều: