Bốn Lợt đang là nhân dân, đang là hột cát nhỏ, rất nhỏ trong hòn đá tảng, là tế bào tí xíu trong thân cây mấy ngàn năm tuổi. Ngày xưa ông lú lấp đâu đó giữa hàng đống nông dân. Bây giờ cái mác nông dân bị bóc ra, dán tem mới, tem nhân dân. Và lúc này nhân dân bốn Lợt đang đứng trên bờ ruộng, bên này con mương nước, trên đôi chân run run, cảm thấy ngực mình xẹp xuống, hai lá phổi tan vỡ từng mảnh vụn, bay lên không trung, mắt đục xám, xương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhân dân ơi, xin chào Nhân dân ơi, xin chào Nguyễn Lệ UyênBốn Lợt đang là nhân dân, đang là hột cát nhỏ, rất nhỏ trong hòn đá tảng, là tế bào tí xíutrong thân cây mấy ngàn năm tuổi. Ngày xưa ông lú lấp đâu đó giữa hàng đống nông dân.Bây giờ cái mác nông dân bị bóc ra, dán tem mới, tem nhân dân.Và lúc này nhân dân bốn Lợt đang đứng trên bờ ruộng, bên này con mương nước, trênđôi chân run run, cảm thấy ngực mình xẹp xuống, hai lá phổi tan vỡ từng mảnh vụn, baylên không trung, mắt đục xám, xương sườn, tay chân cũng tan ra từng mảnh. Cây gậy củtre láng bóng chịu tất cả sức nặng bắt đầu tan ra đó, lún xuống, cong oằn như thể nhữngcây lúa thì con gái đang dập gãy. Những thửa ruộng chìm sâu bên dưới quả núi cát khổnglồ ùn ùn bay tới. Cây lúa thì con gái bị hãm hiếp. Cánh đồng mơn mởn xanh cũng bị hãmhiếp. Máu từ háng, từ nách, từ rún đến cả miệng, mắt mũi ròng ròng chảy. Chảy lênhláng, vón cục thành đống cát cao nghệu. Đống cát cao kia dính máu đỏ bầm, chính làthằng hãm hiếp cây lúa, cánh đồng. Tiếng lẹp nhẹp nhấn xuống, đẩy mạnh, nhấn lút, đẩymạnh sâu hơn nữa, phát ra âm thanh lóc chóc, lóc chóc... Tiếng lóc chóc dãy dụa quẫyđạp. Nước tứa ra. Màu nước máu đen từ háng, từ rún phụt ra, phụt thành vòi cao. Nhữngmái tóc xanh, những thân hình non nớt chìm nghỉm trong cái màu nước đen, dưới sức đècủa thằng khốn khiếp.Bốn Lợt cười ha hả, cười khằng khặc như điên như dại khi nhớ lại ngày xưa người lớn ởlàng này thường ví von cánh đồng làng An Phổ giống cái mông tròn của cô gái dậy thì.Mông đàn bà thì luôn hấp dẫn với đám người có cặp mắt hau háu cú vọ. Lại là mông côgái hơ hớ tuổi xuân, nên làm nhiều anh lé mắt, lé mắt và nhểu nước miếng. Duy nhất chỉcó những anh bị thiến, những tay cù bơ cù bất mới không tơ tưởng, hay không dám tơtưởng đến chuyện được choàng tay sờ soạn, giữ rịt làm của riêng. Dân trong làng và cácxứ khác chết mê chết mệt bởi cái mông ấy. Nó xanh mướt màu xanh ngọc bích. Nó vàngruộm màu vàng ròng dát trên các pho tượng nữ thần trong ngôi đền thiêng. Được nằm gốiđầu lên mông, một lần thôi cũng đủ ngửi mùi hương lạ, mùi thơm của đất trời tụ lại nganngát mùi bồ kếp, lá chanh, bông bưởi trộn lẫn, một thứ hương thơm lạ lùng, hiếm thấytrên cõi đời này, làm say nức từ ông lão sắp xuống hố chí đến đứa trẻ mới tập đi. Ngườita sống không thể thiếu nó, thèm thuồng vì nó. Người ta ghen tức vì nó, bởi dân làng nàyđược sở hữu một cái mông tròn mênh mông rộng, cong mẩy, nằm vểnh giữa một bên làkhúc sông Diễn, bên kia là cánh núi hình cung choàng tay ôm ấp, vuốt ve suốt đêm ngày,năm tháng.Vậy mà giờ này cái mông ấy bị hãm hiếp đến nát tan, bị đứa hiếp dâm nuốt chửng vàobụng, bảo làm sao tim ông không vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ, bay lên trời cao, bay vào cõimù tăm vô tận?Cây gậy củ tre cong thêm chút nữa. Ông sắp khuỵu xuống mất rồi, cũng sẽ tan theo cáimông bị nhấn lút lần hồi kia thôi.Đám quái vật thời cơ khí, ào ào chạy qua mặt ông gào rống, giống như những tên cướpngày, tung bụi mù mịt, ném vào mặt ông những cái tát bầm bập. Nó xịch tới xịch lui trênchiếc mông nát tan thành trăm ngàn mảnh vụn, rồi đè nghiến lên chiếc mông tròn của côgái yêu làng An Phổ, chổng đít ỉa từng đống lớn rồi hối hả bỏ chạy. Tốp khác lại ập đến,lại chổng đít. Ông nhướng mắt nhìn mà thấy như chúng đang ỉa vào mặt ông, tới tấp ỉavào mặt ông. Tội nghiệp cô gái yêu của làng. Khốn khổ thay cô gái yêu của làng bị hãmhiếp trước sự bất lực của nhân dân.Bụi trùm kín đường về. Những con quái vật nối đuôi lao tới. Cuộc chiến không cân sứctiếp tục giữa một bên là cô gái yếu đuối bị đè ngửa nằm bất động và bên kia là những têncướp có sức mạnh gấp mấy chục thần Hercules nối lại. Nước mắt ông chảy dài. Cây gậytrong tay ông cũng chảy nước mắt.Vào đến đầu làng, bốn Lợt chạm mặt trưởng thôn Mạnh. Trưởng thôn có khuôn mặt méomột bên, luôn luôn đỏ như vừa từ trong hũ rượu bước ra. Trưởng thôn ngó ông già, đónlại:- Lại ra đầu đường nữa chớ gì?Ông già đưa cây gậy củ tre lên hươ hươ như thay câu chào mà cũng như sắp bổ xuốngđầu trưởng thôn. Nhưng cây gậy củ tre không ngẩng được lâu. Nó từ từ rớt xuống, lưnglửng giữa thắt lưng rồi lại cắm đầu xuống đất. Ông ngó trưởng thôn bằng cặp mắt có đámbụi bám trên hàng lông mi màu trắng.- Giỏi, chú lại theo dõi tôi.- Ông mà cứ gào rống, tôi không tha.- Thì sao? – Ông già nhướng cặp mắt có hàng lông mi nhuộm trắng bụi.- Ông đi vận động nhân dân trong thôn chống lại chính sách của trên. Ông muốn tư hữu,ông muốn cả thôn cứ chổng đít lên trời, mặt cắm xuống bùn đen miết sao? Nông dân.Nông dân là cái củ kít gì. Một năm làm ra được bao nhiêu sản phẩm cho làng nước? Trênđã giải thích nhiều lần rồi. Chỉ có công nghiệp hóa nông thôn thì dân mới giàu, nước mớimạnh. Ông hiểu ra chưa? Chỉ có những cái đầu bã đậu mới không nhận ra điều này. Trênluôn luôn sáng suốt. Chỉ có những cái đầu bã đậu là ngu tối.- Biết chớ sao không? Mang cả hàng trăm tỉ bạc của nhân dân l ...