Thông tin tài liệu:
Vy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàn tay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giây nào nữa. Không gian xung quanh du dương trong một bản nhạc không lời da diết. Ánh nến lấp lánh giữa những mảng tường hai màu đỏ đen đầy quyến rũ. Chiếc piano trắng muốt trang trọng nằm trong khán phòng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhận ra anh trong mơNhận ra anh trong mơVy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàntay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giâynào nữa.Không gian xung quanh du dương trong một bản nhạc không lời da diết. Ánh nếnlấp lánh giữa những mảng tường hai màu đỏ đen đầy quyến rũ. Chiếc piano trắngmuốt trang trọng nằm trong khán phòng. Trên bục diễn, người nghệ sĩ đang chútâm vào cây đàn violin màu mận chín. Cây vĩ nhịp nhàng qua lại với những âmthanh đầy tinh tế. Mọi thứ như được xếp đặt một cách hoàn hảo cho không gian cổđiển ở nơi đây.Ánh mắt Vy Linh ngưng lại trên ly rượu vang sóng sánh và dừng lại rất lâu ở đó.Hàng lông mi rủ xuống trên đôi mắt buồn càng làm ánh lên màu phiền muộn. Đôimôi khẽ cười, một nụ cười khó hiểu. Gương mặt một người con trai theo ánh nếnphản chiếu trên thành ly. Cả hai yên lặng không nói gì. Không gian đắm chìmtrong giai điệu của bản nhạc không lời. Từng phút trôi qua trong ngượng ngùng,yên lặng.Thật kì lạ, họ đã từng là của nhau, đã từng nguyện thề bên nhau đến từng hơi thở,vậy mà giờ đây, lúc ngồi bên nhau lại không biết phải nói những gì. Thời gian đãquá dài cho một sự chia cách, hay sự trở lại vô tình này là một quãng nhạc viết saikhiến cho cả bản đàn bị gồ ghề về âm điệu?- Anh khỏe không?Cuối cùng Vy Linh đã lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng. Sau ngần ấy thờigian, sau những gì đã xảy ra thì người bắt đầu cuộc trò chuyện vẫn là cô.- Anh vẫn ổn, còn em?Vy Linh chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm gì nữa. Không khí lại trở nên yên ắng.Hóa ra, khi người ta chia tay và chọn bước đi trên một con đường khác để tìm kiếmmột điểm dừng chân mới không có hình bóng nhau, thì lúc đối diện nhau người tathường chọn ngại ngần trong yên lặng. Người ta sợ phải nhìn vào mắt nhau như sợxem lại những mảnh vỡ quá khứ đã muốn quên đi mà ngàn lần không thể.Người ta sợ phải nghe một giọng nói đã từng mang đến yêu thương nhưng cũng đãvội vàng để lại trong trái tim những điều thương tổn. Người ta sợ phải cất tiếng nóibởi sợ những đợt sóng nhớ nhung trong lòng bật lên thành tiếng, khi sợ mình sẽthành những gánh nặng của đối phương. Lúc còn yêu nếu đã lỡ không hết lòng, thìkhi xa nhau chi bằng để bàn tay ai kia buông ra trong thanh thản, để rồi thảng hoặcchợt nhớ về nhau người ta sẽ bớt chút muộn phiền vì đã trót làm đau nhau. ***Cô quen Nguyên Khang trong buổi triển lãm tranh nghệ thuật của một họa sĩ ngườiPháp. Vy Linh vốn theo học ở một trường nghệ thuật, phân ngành thẩm định, thếnên cô thường tới những buổi triển lãm tranh. Phần vì nó giúp ích rất nhiều choviệc học tập của cô, phần là để thỏa mãn niềm đam mê nghệ thuật từ bé đến giờcủa mình.Lần đó, hai người đã vô tình cùng dừng lại rất lâu trước một bức tranh khá đặcbiệt. Họ yên lặng đứng cạnh nhau như thế trong suốt một quãng thời gian dài. Mãiđến lúc có tiếng gọi của nhóm bạn đi cùng, Vy Linh mới nhận ra sự có mặt của anhbên cạnh. Cô ngượng ngùng quay sang chàng trai đang đứng cạnh mình thì bắt gặpánh mắt của anh cũng đang đưa về phía cô. Trong một phần nghìn giây, hai ánhnhìn dường như chạm nhau và cùng chạm tới tận cùng của những nỗi niềm khó đặtthành tên. Những sợi cảm xúc vương vất quẩn quanh tâm trí của hai người. Bấtgiác, cả hai khẽ mỉm cười.- Cô thích bức tranh này?- Vâng, còn anh?- Tôi cũng thế. Kiểu vẽ này rất kén người xem, thật vui vì được nói chuyện ngườicó cùng sở thích với mình.-…- Khang, cậu cũng đến đây ư? – Tiếng một người trong đám bạn.Và thật tình cờ, Nguyên Khang lại quen một trong số những người bạn của cô. Họđã biết nhau như thế.Nguyên Khang – chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú, sống mũi cao và một đôimắt biết nói. Anh hiền lành, điềm tĩnh và luôn thân thiện với tất cả mọi người. Anhluôn mang đến cho người đối diện một cảm giác an lòng bằng ánh nhìn đầy bìnhlặng. Vy Linh – cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo màu hạt dẻ và nụ cười ấmáp như nắng thu. Cô sống khá trầm lặng với những thú vui giản đơn như vẽ tranhhay đọc sách về hội họa.Những cuộc hẹn hò bạn bè, những lần đi chơi chung với cả nhóm,… đã kéo haingười xích lại gần nhau hơn. Những điểm chung trong sở thích, trong cách nghĩ,cảm nhận về cuộc sống khiến họ dễ tâm sự, dễ đồng cảm cùng nhau. Tình cảm cứthế lớn dần lên từng ngày, vượt quá tình bạn và chạm đến một thứ tình cảm lớnhơn.Họ đến với nhau nhẹ nhàng như bầu trời tìm đến những cơn mưa rào sau một mùahè khô cạn, như cách nắng tìm về mưa để thành dải cầu vồng bảy sắc, như làn giótrời mơn man khẽ ru những đám mây… Họ đến với nhau như đã từng qua bao lầnlạc mất, bàn tay buông ra sẵn sàng có một bàn tay nắm lấy… Tình yêu giản dị,không tô vẽ, màu mè, ngỡ như chỉ cần được bên nhau thì tất cả đã là quá đủ… Họâm thầm đến với nhau không một chút ồn ào… Họ yên lặng với tình yêu, và bìnhlặng với chính tì ...